Buổi sáng.
Chín giờ bốn mươi hơn.
Mặt trời rất đủ, chiếu vào trong phòng làm việc có cảm giác ấm áp dào dạt.
Xử lý tốt công vụ, Đổng Học Bân quay đầu lại híp mắt nhìn phương hướng của ánh mặt trời, quay ra ngoài cửa sổ duỗi lưng một cái thật dài, kết quả bụng lại kêu.
Quá đói bụng.
Không ăn là không được.
Lẽ ra nếu như đổi thành lãnh đạo khác, phỏng chừng lúc này gọi một cú điện thoại xuống, thư ký không có thì tìm tài xế, tài xế không có thì tìm khoa viên, cũng sẽ tìm được người đi ra ngoài mua cơm cho mình, tốt xấu cũng là làm lãnh đạo, chút chuyện ấy không tính là gì, bất quá Đổng Học Bân không có, bởi vì phương pháp xử sự và phương thức tư duy của hắn không như lãnh đạo khác, thằng nhãi này chuyện gì đều thích tự lực gánh sinh, tuy rằng cũng biết có đôi khi sai sử người bên dưới một chút ngược lại sẽ làm đối phương thân cận với mình, người ta có thể cũng đang ước gì giúp lãnh đạo mua cơm kéo gần quan hệ, nhưng Đổng Học Bân bình thường sẽ không làm như thế, hắn đối với người tương đối hiền lành, chỉ cần không mâu thuẫn không xung đột với hắn, Đổng Học Bân đối với ai đều rất tôn trọng, không có quan hệ trực tiếp gì cùv`ng cấp bậc và chức vụ, rất ít đi sai sử người khác. Hai loại phương pháp này đều coi như là nghệ thuật lãnh đạo, bất quá về phần cái nào hơn cái nào kém thì khó mà nói, ít nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851559/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.