Một ngày...
Ba ngày...
Năm ngày...
Trong nháy mắt bảy ngày trôi qua.
Hôm nay, đối diện sân vận động, bệnh viện tổng hợp giải phóng quân.
Thương thế của Tôn Khải đã từ từ ổn định, Đổng Học Bân Tạ Tĩnh và người của Tôn gia ngày hôm nay cũng mới đưa hắn chuyển viện tới đây, phòng bệnh đã sớm chuẩn bị cho Tôn Khải rồi, xe cứu thương vừa đến, bên trong liền có nhân viên y tế xuống tiếp người, đem Tôn Khải vào một phòng bệnh.
Trong phòng bệnh.
Tất cả mọi người đều đến, rất nhiều người.
Bất quá trung tâm cũng không phải Tôn Khải, mà là Đổng Học Bân.
Tạ Tĩnh nói: "Anh rể, anh chừng nào thì bay?"
"Ngày mai bay, vé máy bay đều đặt rồi." Đổng Học Bân cười cười, "Tiểu Tôn không có việc gì, anh cũng nên đi, bên kia đang hối anh."
Tôn mẫu kéo tay hắn cảm kích nói: "Tiểu Đổng, mấy ngày nay cảm ơn cậu."
Tôn phụ cũng nói: "Đúng vậy, đều là cậu ở bệnh viện canh cho Tiểu Khải, mấy ngày nay không nghỉ ngơi qua một lần, có đôi khi nửa đêm có việc còn gọi điện thoại gọi cậu từ nhà tới, chúng tôi..."
Đổng Học Bân nói: "Hai ngài đều cảm ơn qua nhiều lần rồi, đừng nói cái này nữa."
Tôn Khải vành mắt ửng đỏ, nhìn Đổng Học Bân nói: "Đổng ca! Cảm ơn!"
Đổng Học Bân lắc lắc tay, nói: "Việc nhỏ, dưỡng bệnh cho tốt đi."
Tôn Khải ừm một cái, "Mấy ngày nay thêm phiền phức cho anh."
"Ha ha, được rồi, anh phải quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851408/chuong-1320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.