Ngày hôm sau.
Buổi sáng, tám giờ hơn.
Trời trong nắng ấm, là một ngày trời đẹp.
Trong nhà ở cũ Đổng gia, Đổng Học Bân ngồi dậy khỏi giường, ngáp một cái, chuyện đầu tiên cũng là lấy ra điếu thuốc ngậm vào miệng nằm trong chăn phà khói, trong phòng vắng vẻ chỉ còn một mình hắn, chị Từ tối hôm qua đã đi, bất quá tuy rằng Từ Yến nói rằng chỉ được bốn mươi phút, nhưng cuối cùng hai người lăn qua lăn lại trong phòng khách xong còn tiếp tục vào phòng ngủ mà lăn qua lăn lại, thời gian cụ thể thì Đổng Học Bân cũng không nhớ, dù sao thì cũng hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, cũng không biết có làm lỡ công việc của chị Từ hay không, Đổng Học Bân sau khi gây họa xong thì ôm thân thể đầy ấp của chị Từ ngủ khò đi, mở mắt ra đã là hừng đông, cũng không biết chị Từ đi lúc nào.
Ơ?
Trên bàn có cái gì?
Đổng Học Bân thoáng nhìn, phát hiện có một tấm giấy, dùng gạt tàn thuốc đè lên, liền đưa tay lấy nhìn.
Chị đi.
Tên nhóc cậu ngủ đi.
... Từ Yến.
Đổng Học Bân mỉm cười, đem tờ giấy cất vào.
Lúc này, điện thoại di động kêu lên.
Đổng Học Bân lập tức dụi tàn thuốc đưa tay lấy điện thoại di động, là Diêu Thúy gọi tới.
"A lô." Đổng Học Bân tiếp.
"Học Bân, tôi Diêu Thúy."
"Ha ha, tôi biết."
"Tôi đang ở cơ quan, các lãnh đạo bảo tôi hỏi một chút thân thể của cậu khôi phục thế nào."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851379/chuong-1306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.