Trước bàn.
Đổng Học Bân tựa như rốt cục cũng ù bài, vỗ con tam vạn trong tay xuốg bàn, trực tiếp đưa tay đẩy, đem toàn bộ bài của mình đẩy ra.
"Hắn ù?"
"Tính thắng một ván hả?"
"Không dễ dàng, cái này đã thua bao nhiêu ván/"
"Tốt xấu gì cũng coi như phá cái của ông chủ Tống"
Bên cạnh mấy người đứng xem cũng không kinh ngạc gì, nói vớ vẫn, chơi nhiều ván như vậy, ngời trẻ tuổi này ngoại trừ đút bào cho người ta giang, ngoại trừ hắn là khác biệt, hiện tạ ù bài nhỏ phá cái của ông chủ Tống, mọi người đương nhiên sẽ không ngoài ý muốn, ù một ván rất bình thường.
Ngụy tổng Lãnh tổng nhíu nhíu mày, cũng không nghĩ cái gì.
Tống Ngọc Hổ cũng chỉ cảm giác có chút đáng tiếc mà thôi, bị một bài nhỏ phá cái.
Tuy ăằng bọn họ còn chưa thấy được Đổng Học Bân ù cái gì, nhưng thông qua cách đánh bài của Đổng Học Bân trước đó, bọn họ cũng có thể phân tích ra, tuyệt đối không phải bài lớn.
Tuy Bọn họ không sợ hãi, nhưng Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ đã cả kinh đế nỗi suýt hộc máu!
Tự mò?
Ngài tự mò cái rắm!
Hai chị em sinh đôi đều choáng váng!
Các nàng thấy rõ ràng, Đổng Học Bân mò được con "tam vạn", mà bài hắn cần để ù lại là con 'cửu điều' duy nhất!
Ù?
Ù cái gì?
Tam vạn và cửu điều khác xa nhau lắm lắm lắm!
Đây là ù giả! Ù giả thì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851293/chuong-1262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.