Buổi chiều.
Cạnh biển.
Trên một chuyến du thuyền cạnh bờ.
Sau khi đi lên thuyền, Trương Long Quyên cứ cười ha ha như thế khoác tay của Đổng Học Bân ngồi trên ghế dài, Đổng Học Bân cũng chỉ đành co cứng cả người ngồi xuống cùng cô ấy, cảm giác ánh mắt của thiếu phụ trên thuyền và rất nhiều người trên bờ rất quái dị, cả người Đổng Học Bân cực kỳ khó chịu, à, chổ thoải mái duy nhất cũng chỉ có thể là trên cánh tay trái, được bộ ngực căng tròn của Trương đại tỷ vây lấy, khiến cho Đổng Học Bân có một loại cảm giác như muốn bị hòa tan vậy, có chút co quắp, có chút hưởng thụ, cũng có chút quấn quít, cái cảm giác vừa sướng vừa khó chịu này đúng là không thể nào diễn tả được.
Trương Long Quyên bị hắn chọc cười: "Da mặt mỏng như vậy?"
Đổng Học Bân thấp giọng ho khan nói: "Ngài đừng dựa gần như vậy được không?"
"Ha ha, còn sợ chị ăn tên nhóc cậu hả? Ừm?" Trương Long Quyên nói.
"Không phải, tôi cũng là nghĩ, khụ khụ, không thích hợp, không thích hợp." Đổng Học Bân làm bộ chính nhân quân tử, thật ra tâm tư đều ở xúc cảm trên cánh tay trái.
Trương Long Quyên cười nhẹ nói: "Chịu khó đi, nếu không không nói tên nhóc cậu là tình nhân của chị, bọn họ phỏng chừng cũng không cho cậu lên thuyền, đây chính là cậu không nên tới."
"Nói là em trai cháu trai hoặc là cháu ngoại trai của ngài đều được mà."
"Cái quan hệ kia có thể so với tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851246/chuong-1239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.