Ngà hôm sau.
Buổi sáng, sắc trời còn sớm.
Nhà Đổng Học Bân, trong phòng ngủ chủ.
Đổng Học Bân tỉnh, là bị một cú điện thoại đánh thức, reng reng reng, reng reng reng, hắn theo phương hướng của điện thoại mò qua, tay cật lực mò lấy điện thoại, tác động đến vết thương trên người, vẻ buồn ngủ của hắn rút đi một ít, liền ngáp một cái nghe điện thoại.
Là Diêu Thúy gọi tới.
"A lô?"
"Còn chưa dậy sao?"
"Ừm, còn ngủ."
"Tôi làm bữa sáng cho cậu, bây giờ đi qua."
"Đừng tới, còn đi một chuyến, tôi không thành vấn đề."
"Ba mẹ tôi bảo tôi mang cho cậu, hơn nữa, tôi đi thăm bạn học cũ còn không được?"
"Vậy... Được rồi, cô vừa nói tôi đúng là thật đói bụng, ha ha, vậy tôi chờ cô?"
"Ừm, vậy tôi hiện tại đi, đại khái hai mươi phút nữa đến, một hồi gặp nha Học Bân."
"Ừm, không cần sốt ruột, vậy tôi cũng rời giường, trên đường cô chú ý an toàn."
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân nhìn thời gian trên điện thoại di động, sắp tám giờ, không khỏi đưa điện thoại di động đặt bên cạnh, nhìn trần nhà chớp mắt mấy cái thanh tỉnh một chút, đột nhiên, biểu tình của Đổng Học Bân bỗng nhiên kinh ngạc, mới hậu tri hậu giác nhớ tới một việc, lập tức ngồi dậy khỏi giường, nhưng hắn bị thương nặng như vậy, cái động tác này thiếu chút nữa muốn mạng của Đổng Học Bân, đau đến nổi hắn nhe răng trợn mắt lên, lưng thiếu chút nữa muốn gãy đôi, nhưng lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851150/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.