Buổi tối.
Bảy giờ.
Sắc trời gần tối đen, trong phòng bếp nhà của Đổng Học Bân sáng đèn, bên trong truyền đến tiếng làm đồ ăn, không bao lâu, nồi chảo cũng vang lên âm thanh nấu tướng. Đổng Học Bân ngồi trên xe đẩy ở phòng khách nhìn Khương Phương Phương bận việc làm cơm trong phòng bếp, trong mắt có chút ấm áp, cũng có chút áy náy, suy nghĩ một chút, trong thể chế lãnh đạo có thể buông tư thái giặt quần áo làm cơm cho một người thuộc hạ, phỏng chừng cũng chỉ có Khương Phương Phương, Đổng Học Bân biết, phương diện này là do nguyên nhân mình giống chồng qua đời của Khương huyện trưởng, đương nhiên cũng có Khương huyện trưởng thiên tính đạm bạc, tính cách vô dục vô cầu ở trong đó, người có tính cách này, đối với tôn ti ý thức cũng tương đối lãnh đạm.
Reng reng reng.
Điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân vội tiếp, "A lô, tiểu Diêu hả."
Bên kia Diêu Thúy nói: "Tôi vừa tan tầm, đi thăm cậu nha."
Đổng Học Bân liếc mắt phòng bếp, "Tôi không có việc gì, đừng tới đây."
"Một mình cậu không được, làm cơm và cái khác đều không tiện, tôi đi qua một chuyến, làm cơm cho cậu xong tôi trở về nhà, không làm lỡ cái gì."
"... Tôi gọi bên ngoài ăn rồi."
"Hả? Đều đã ăn xong rồi?"
"Ừm, cô về nhà nghỉ ngơi đi, tôi tốt lắm."
"Vậy... Vậy được rồi, có việc cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức đi qua."
"Được, cảm ơn bạn học cũ lo lắng, ha ha, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851142/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.