Trong xe.
Bầu không khí đông cứng lại.
Nhổ một ngụm đàm trên người của Khương huyện trưởng, làm đám người Nghiêm Nhất Chí Trương Phong và lão Vương tức giận đế nổi phổi muốn nổ tung, tính vũ nhục của ngụm đàm này quá mạnh mẽ!
Nhổ đàm lên người một huyện trưởng?
Còn là một nữ huyện trưởng?
Không có chuyện gì kinh tởm hơn chuyện này cả!
"Lão Trần!" Đổng Học Bân lại bảo Trần Tiểu Mỹ một tiếng.
Trần Tiểu Mỹ vội hỏi: "Ngài xuống xe làm gì? Bên ngoài tất cả đều là người!"
Đổng Học Bân liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe, nhưng làm như không phát hiện, có chút đau đớn hơi vươn tay, muốn tự mình mở cửa xe đi xuống.
Khương Phương Phương đè lại hắn, "Làm gì."
Nghiêm Nhất Chí cũng hoảng sợ, "Đổng huyện trưởng, ngài đừng xuống phía dưới!"
Đổng Học Bân sắc mặt như thường, nhưng cả người tựa như tản ra khí thế thấy lạnh cả người, "Tôi đi rồi về."
Lão Vương trong lòng nói cái này không phải hồ đồ sao, lập tức nói: "Song quyền khó địch bốn tay, Đổng huyện trưởng, trước nhịn một chút đi, hơn nữa thân thể ngài cũng..."
Nhịn?
Đổng Học Bân đã không nhịn được!
Vũ nhục Khương Phương Phương, còn muốn được lành lặn trở về? Có thể sao??
Mọi người cũng nhìn ra Đổng huyện trưởng đã bị chọc giận, nhưng bọn họ đều đi qua bệnh viện, thậm chí Trần Tiểu Mỹ và Nghiêm Nhất Chí còn tận mắt thấy Đổng huyện trưởng từ trên lầu ba ngã xuống, kết quả kiểm tra của bệnh viện cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851127/chuong-1185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.