Buổi sáng.
Tỉnh thành.
Sân bay, xuống máy bay Đổng Học Bân đi ra phòng khách, tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy xe đến đón hắn.
Nhìn thời gian, đã là chín giờ.
Đổng Học Bân cũng không vội, đứng chờ.
Qua một hồi, hắn mới nhớ mở điện thoại lên, kết quả vừa mở, điện thoại liền vang lên, là số của Diêu Thúy, cũng không biết đã gọi bao nhiêu lần.
"A lô, Đổng huyện trưởng!" Giọng của Diêu Thúy có chút gấp.
Đổng Học Bân nói: "Làm sao vậy? Thở hổn hển?"
Diêu Thúy nói: "Tôi không sao, ngài hiện tại đến sân bay?"
Đổng Học Bân ừ một tiếng, "Vừa xuống máy bay vài phút, cô đến chỗ nào rồi?"
Diêu Thúy nói: "Thật sự xin lỗi, bên tôi vừa đi ra với Mã chủ nhiệm."
Đổng Học Bân cau mày, mới đi ra? Huyện Trinh Thủy cách tỉnh thành cũng không gần, lúc này đi, tới cũng phải mười giờ rưỡi hơn, muộn hơn một chút còn không phải đến buổi chiều sao?
Bất quá Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không tức giận Diêu Thúy, "Làm sao vậy?"
Diêu Thúy nói: "Chúng tôi vừa rồi chậm trễ nửa ngày, vừa mới cùng Mã chủ nhiệm kêu một xe taxi đưa chúng tôi đi qua, trong huyện không có xe."
"Huyện ủy cũng không có?" Đổng Học Bân nhíu mày nói.
"Bọn họ không cho mượn." Giọng điệu của Diêu Thúy rõ ràng mang theo một cơn tức.
"Chuyện gì xảy ra? Cái gì mà không co mượn?" Đổng Học Bân nói.
Diêu Thúy cả giận: "Bọn họ cũng không nói rõ không cho mượn, ngài gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851047/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.