Viện nghiên cứu.
Tầng một, khu B
Chung Lệ Trân nhìn về phía Đổng Học Bân nói: "Cậu rốt cuộc là ai?"
Lời này đã bị rất nhiều người hỏi qua rất nhiều lần, Đổng Học Bân cũng không biết nên trả lời sao, "Tôi người nào cũng không phải, tổ chức gì cũng không phải, cũng là được người nhờ tới cứu ngài."
"Tôi có thể tin tưởng cậu sao?"
"Ừm, tôi nghĩ có thể."
"Tôi ngay cả cậu là ai thậm chí cũng không biết."
"Chờ sau khi đi ra ngoài tôi sẽ nói cho của."
"Hiện tại vì sao không được?"
"Tiếng súng vang lên, rất nhanh sẽ có người đến đây, ngài nghĩ hiện tại là thời cơ nói tốt sao?"
"Cậu thật nghĩ chúng ta có thể đi ra ngoài? Bên ngoài có quân đội đóng quân! Còn có rất nhiều quân nhân!"
"Tôi cho rằng có thể, tới một người tôi giết một người, dù sao lần này anh em là mặc kệ bất cứ giá nào, thích thì chích!"
Đổng Học Bân cũng là cái tính cách này, lúc cần vũ lực giải quyết vấn đề, hắn cho tới bây giờ cũng không hàm hồ, chỉ cần thân phận của mình không bại lộ có thể.
Lúc này, tiếng bước chân lại vang lên!
Âm thanh tựa như rất xa, hình như là trên lầu!
Chung Lệ Trân lập tức nói: "Không kịp nói! Tôi tin cậu! Chúng ta đi mau!"
Đổng Học Bân gật đầu, đi qua thi thể và vết máu của năm quân nhân, chuẩn bị từ phía sau bên kia của viện nghiên cứu tìm một con đường.
Nhưng đi tới đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851012/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.