Buổi tối.
Bầu trời tối đen.
Trong phòng thương vụ Đổng Học Bân nhìn ánh trăng bên ngoài, khóe miệng cũng nổi lên một nụ cười, trong phòng không người, hắn cũng thả lỏng lên, ghé vào cửa sổ hút điếu thuốc, phà khói ra bên ngoài, nghĩ rất hoài niệm, rất ấm áp. Dù sao nơi này là thành phố Đổng Học Bân sinh ra lớn lên, tất cả đều là Đổng Học Bân quen thuộc và thích ứng, vẫn là gia hương tốt.
Hút xong điếu thuốc.
Đổng Học Bân khép cửa sổ lại, xoay người ngồi xuống giường, lấy điện thoại ra nhìn dãy số, gọi cho em gái của Tạ Tuệ Lan Tạ Tĩnh.
Tít tít tít.
Điện thoại thông.
"A lô, tiểu Tĩnh." Đổng Học Bân nói.
Bên kia truyền đến tiếng nói của Tạ Tĩnh "Anh rể, ha ha, tìm em có việc?"
Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Cũng không có chuyện gì, gần đây thế nào? Gặp người yêu không?"
Tạ Tĩnh ho khan một tiếng "Gặp qua một lần, Tôn Khải hiện tại v làm rất tốt, cũng làm một tiểu lãnh đạo, hắn còn cố ý nhờ em cảm ơn anh."
"Không có việc gì, anh cũng không giúp đỡ cái gì."
"Nếu không có anh, Tôn Khải hiện tại ngay cả công tác cũng không có."
"Sẽ không, anh thấy tiểu Tôn rất có bản lĩnh, người cũng thực thành."
"Có bản lĩnh được cái gì? Với tính cách nói một không hai của ba mẹ em, Tôn Khải muốn ở kinh thành... chổ nào dám nhận hắn?"
"Ba mẹ em còn tức giận?"
"Vẫn còn, hơn nữa hình như..."
"Ừm? Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850934/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.