Buổi sáng.
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Loan Hiểu Bình tiếp điện thoại liên tục.
"A lô, Lưu sở trưởng sao? Tôi là mẹ của Tiểu Bân, hắn không có việc gì."
"A lô, Tiền hành trưởng, Học Bân tỉnh rồi, nhờ tôi gọi điện thoại nói với cô một tiếng."
"A lô, Chiêm bí thư sao? Tiểu Bân nhờ tôi thay nó cảm ơn lãnh đạo quan tâm, nó đã tỉnh."
"Vân Huyên à, bác sĩ nói Học Bân không có trở ngại gì, con yên tâm đi... Đừng, con đừng tới đây, có mẹ ở đây là được, tiểu Thiên Thiên bên kia lão Dương một mình chăm sóc mẹ cũng lo lắng, ổng lại bận công tác, trong nhà không thể không có người, con cứ ở đó trông đứa nhỏ đi, bên này cũng không có chuyện gì, một mình mẹ chiếu cố là được... Ừm, không được mẹ sẽ gọi con... Được, có việc liên hệ."
Gọi đủ một giờ, Loan Hiểu Bình mới buông điện thoại di động của Đổng Học Bân tức giận ném cho hắn, "Ngày hôm qua con ngất xỉu không ít người đều tới bệnh viện, vào ban đêm còn có nhiều cán bộ đến đây thăm con, gọi điện thoại cho con, mẹ đều nhớ kỹ, vừa rồi cũng gọi lại không khác biệt lắm, người ta đến thăm con con cũng phải nói một tiếng với người ta, ài, tên nhóc con thật thanh nhàn, chuyện này đều giao choz`."
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: "Là mẹ kêu con tĩnh dưỡng mà."
Loan Hiểu Bình hừ nói: "Chờ con hết bệnh xem mẹ làm sao xử lý tên nhóc con!"
Đổng Học Bân cười hắc hắc, "Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850819/chuong-1034.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.