Đại viện thị ủy.
Dân chúng vừa tán, mọi người trong cơ quan nhà nước liền xông tới.
"Tiểu Đổng! Cậu cái này..."
"Đổng chủ nhiệm, ngài thế nào?"
"Cậu đừng nhúc nhích! Cáng cứu thương lập tức tới!"
"Đúng vậy chủ nhiệm! Ngài nhanh đi bệnh viện! Chậm sẽ không còn kịp!"
Có vài người còn tưởng rằng Đổng Học Bân là hồi quang phản chiếu, nhìn hắn một thân là máu, hình như sau một khắc sẽ tắt thở, không ai không lo lắng.
Tạ Tuệ Lan sắc mặt tái nhợt chạy lại đây, "Học Bân! Anh..."
Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, ôm quyền với mọi người, áy náy nói: "Các vị lãnh đạo, các vị đồng sự, ngày hôm nay thật sự xin lỗi, chuyện tình do tôi dựng lên, còn làm lỡ mọi người tan tầm về nhà, tôi còn làm cho mọi người lo lắng, tôi không sao, cảm ơn mọi người quan tâm, cảm ơn."
Lưu Hán Khanh kinh ngạc nói: "Ngài thật..."
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: "Tôi thật không có việc gì, bị thương nhỏ thôi."
Rất nhiều người hầu như vừa nghe liền té xỉu!
Bị thương nhỏ? Gạch đập lên đầu hơn mười mấy cái! Cái này con mẹ nó cũng gọi bị thương nhỏ?
Thấy cái sắc mặt này của Tuệ Lan, Đổng Học Bân vội nói: "Làm cho em lo lắng, anh có chừng mực, đừng làm cái sắc mặt này, em như vậy anh thật không quen, em xem anh giống như có việc sao?"
Tạ Tuệ Lan đi tới sờ sờ mặt của Đổng Học Bân quan sát một chút.
Bên cạnh cũng có người mở to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850786/chuong-1018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.