Buổi chiều, năm giờ.
Trong nhà lão Dương.
Đổng Học Bân đang ôm đứa nhỏ chơi ở trong phòng, reng reng reng, reng reng reng, di động vang lên, là một dãy số lạ.
“Alo, tôi Đổng Học Bân” Đổng Học Bân bắt máy.
“Học Bân, tôi Hầu Thiến” Đầu kia là tiếng một phụ nữ.
Đổng Học Bân cười nói: “Hầu đại tỷ, đây là số di động của ngài?”
“Là tôi, ha ha, tìm nửa ngày mới nhờ người tìm được số điện thoại của cậu” Hầu Thiến nói.
Đổng Học Bân nói: “Hài, đã quên lưu lại cho ngài, đúng rồi, chuyện giữa trưa còn chưa có cảm ơn chị đó”.
Hầu Thiến ha ha cười, “Tôi cũng không giúp đỡ cái gì, câu cảm ơn này tôi không dám nhận”.
Đổng Học Bân nói: “Ngài không để cho cảnh sát bắt người chính là giúp tôi rồi, bằng không tôi nói cũng không được, thật muốn xung đột lên tôi cũng không biết xử lý như thế nào”.
“Tôi cũng là không muốn để cho bọn họ nếm mùi thất bại, mấy cảnh sát cục chúng tôi làm sao là đối thủ cảu cậu? Cho dù đến một đội, muốn bắt cậu cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ?”
“Đừng nói vậy chứ, tôi cũng không lợi hại như vậy”.
“Cậu đó, cũng đừng khiêm tốn, sức chiến đấu của cậu tôi là đã chính mắt thấy qua”.
“Đúng rồi, ngài tìm tôi có việc sao?”
“Cũng không có việc gì, lát nữa có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm?”
“Cái này...” Đổng Học Bân hướng bên cạnh nhìn xem, “Vốn nói cùng trong nhà ăn...”
Hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850651/chuong-951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.