Ngày hôm sau.
Sáu giờ, một buổi sáng đẹp trời.
“Bố, mẹ, chú thím, chú hai, con về đây”.
“Được, trên đường nhớ lái xe cẩn thận, đến nơi thì gọi điện cho Tuệ Lan”.
“Con hiểu, mấy người trở vào đi, bên ngoài lạnh lắm, đừng tiễn nữa”.
“Ừ, cho ta gửi lời hỏi thăm đến mẹ con, sáng mai phải đi làm rồi, đến lúc đó ta sẽ cho người đưa Tuệ Lan về”.
“Đúng rồi, có chút đồ dinh dưỡng đều để sau cốp xe, chỗ đó dành cho mẹ con và dượng con”.
“Vâng, con sẽ cầm về cho mẹ con, cảm ơn bố mẹ, con đi đây, mọi người giữ gìn sức khỏe, có việc gì thì gọi điện thoại cho ta, gọi thì ta sẽ đến”.
“Vâng ạ”.
“Đi đi, có thời gian rảnh ta sẽ đến thăm”.
“Nhất định thế, tạm biệt bố mẹ”.
“Anh rể! Lần sau đến nhất định phải dạy em công phu đấy!”
“Được được, có thời gian rảnh thì đến Phần Châu chơi với anh và chị em”.
Gió lạnh từ từ thổi, Đổng Học Bân vẫy tay tạm biệt Tạ Tuệ Lan và những người nhà họ Tạ, ánh mắt nhìn về Tạ Tuệ Lan một lát rồi lại nhìn về phía Tạ Tĩnh, sau đó Đổng Học Bân lên chiếc xe thể thao màu đen Porche của mình mà đi, ánh mắt Tạ Hạo nhằm về hướng khu biệt thự của Tạ lão gia ở Tây Sơn. Chiếc xe này vốn là của ký túc xá đơn vị hắn, nhưng Tạ Tuệ Lan sớm biết mình muốn dùng nó nên vài năm trước đã bảo mấy người phụ trách lái về, bay giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850628/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.