Quân hạm nhanh chóng chạy tới.
Du thuyền phóng đi rất nhanh.
Tình huống trước mắt làm cho tất cả mọi người trên thuyền cứu viện đều lo lắng đề phòng, lần này nếu xông lên, du thuyền kia và tiểu huynh đệ trên thuyền đã có thể xong đời rồi.
Tạ Tĩnh cũng không dám nhìn, lập tức nhắm hai mắt lại.
Tôn Khải và Tạ Hạo cũng trợn tròn mắt đổ mồ hôi.
Một trăm mét…
Năm mươi mét…
Hai mươi mét…
Đổng Học Bân vẫn là không có quay đầu chuyền hướng, thấy quân hạm của người Nhận Bản không có chút khách khí xông lên, hắn quát to một tiếng: “Tới rất tốt” Ánh mắt cũng híp lại.
Tên khốn này, rốt cuộc lộ ra sắc mặt giết người không chớp mắt.
Đến đây. Con mẹ nó muốn nhìn xem là ai giết ai. Ta sẽ sợ các ngươi sao?
Đổng Học Bân có lá gan như thế nào chứ? Đối mặt với tình huống này, ngược lại lại càng khơi lên tinh thần chiến đấu của hắn.
Mười mét…
Năm mét…
Một mét…
Một tiếng nổ ầm vang. Hai chiến thuyền cách xa nhau về độ lớn nhỏ đâm vào nhau.
Đầu thuyền khu trục hạm đâm vào đầu thuyền du thuyền, giờ khắc này, thời gian tựa như ngừng lại.
Bùm, một trận nổ xảy ra, du thuyền của Đổng Học Bân quả nhiên không địch lại được trọng tải của khu trục hạm, bị đâm nổ rồi, mảnh vỡ bay ra ngoài.
“Xong rồi”.
“Anh rể”.
“Cứu người, mau đi cứu người”.
Thuyền cứu viện bên này đều hô to ra tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850609/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.