Ở khoang hạnh nhất.
Đổng Học Bân và đội trưởng Tôn bắt tay nhau.
“Đội trưởng Tôn, hôm nay thật cảm ơn anh!”
“Đừng khác sáo, chúng tôi cũng là xử sự theo lẽ công bằng, cũng không phải là nể mặt anh đâu nha”.
“Ha ha, lại gây thêm phiền phức cho mọi các anh rồi, thật ngại quá?”
“Không sao, không sao”.
Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ là hai người họ quen biết nhau, chẳng trách cảnh sát không bắt Đổng Học Bân, nhưng mà câu “lại gây thêm phiền phức cho các anh rồi”, tại sao phải thêm từ “lại” vào trong đó chứ?
Lẽ nào người này là khách quen?
Đây không phải là lần đầu anh ta gây sự ở sân bay sao?
Đội trưởng Tôn ngoài miệng thì nói không việc gì, không sao cả, nhưng thật ra trong lòng lại đắng ngắt, trong bụng nghĩ thầm, anh biết là gây thêm phiền phức cho chúng tôi à, vậy anh kiềm chế một chút đi, làm sao mà cứ lên máy bay là ra tay đánh người? Mặc dù hai người đó đáng bị đánh nhưng điều đó cũng không hợp lệ. Lần trước Đổng Học Bân cũng chính vì một tờ giải truyền đơn, nhưng không chỉ trỏ vào mũi chửi bới cảnh sát mà còn liên hệ với cả Thường trực ủy ban thành phố Bắc Kinh, làm kinh động tất cả các lãnh đạo ở sân bay, sự tình thật quá lớn, lần này lại nữa rồi? Lại ra tay trực tiếp trên máy bay nữa rồi? Anh thật là thích gây chuyện đấy!
Đội trưởng Tôn điều chỉnh suy nghĩ của mình một chút nói: “Nhưng mà xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850584/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.