Buổi sáng ngày thứ hai.
Tại nhà ga sân bay thủ đô.
Người đông kín hết cả trong phòng chờ, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan đã đến từ lâu rồi, Tạ Hạo cũng đến cùng họ, bởi vì hôm qua đôi nhà Đổng Học Bân sau khi vội vã chào tạm biệt cuối năm với vài người lãnh đạo Trung Ương không thể chốn tránh được, Tạ Hạo thì cũng đã dọn hành lý để đến ở trong ngôi biệt thự của nhà họ Đổng rồi, thế nên buổi sáng họ cũng tiện đường mà ghé qua đây luôn, chỉ còn thiếu Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh là vẫn chưa đến, mấy người bọn Đổng Học Bân đang đợi hai người họ.
Không lâu sau, bóng dáng hai anh em Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh đã xuất hiện trước mắt họ.
Hai người họ đều kéo theo ba lô hành lí, phía sau còn có một thanh niên độ chừng hơn hai mươi tuổi.
“Anh, chị hai” Tạ Hạo thiếu kiên nhẫn mà nói ngay: “Sao hai người đến chậm như vậy, nhanh chân lên nhanh chân nữa lên chứ!”
Tạ Nhiên buồn cười mà đáp rằng: “Đang đi còn bị tắc đường, nhưng mà vẫn còn hơn một tiếng nữa mới lên máy bay mà, em giục làm gì cơ chứ?”
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nhìn về phía người thanh niên đi phía sau Tạ Tĩnh: “Tiểu Tĩnh à, không định giới thiệu với chúng tôi sao?”
Tạ Tĩnh hơi đỏ mặt, cô khạc nhẹ mấy tiếng rồi chỉ về phía sau mình: “Ừm, đây là bạn trai của em tên là Tôn Khải, anh ấy là thầy giáo cấp ba, anh ấy dạy môn tiếng anh”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850580/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.