Sáng sớm.
Tầng một biệt thự.
Từ sau khi Cù Vân Huyên đi ra khỏi phòng, Đổng Học Bân cũng chột dạ nhìn xuống lầu, nhìn phòng mẹ ở, sau đó giúp cô làm đồ ăn sáng, vung tay vung chân đều là lộ ra ý muốn lấy lòng, sợ mẹ vì chuyện vừa rồi mà tức giận. Nhưng cơm đều đã được mẹ chuẩn bị xong, Đổng Học Bân cũng chỉ là giúp vui mà thôi.
Loan Hiểu Bình không thèm nể mặt nói: “Bảo mấy đứa dậy đi”.
Đổng Học Bân mang khuôn mặt giả dạng hướng về phía trên lầu gọi: “Tuệ Lan, Vân Huyên. Dậy ăn cơm”.
Cù Vân Huyên là người thứ nhất đi từ trong phòng xuống lầu, trong tay bế con gái đang khóc, sau khi nhìn Loan Hiểu Bình, trên mặt hơi đỏ bừng.
Loan Hiểu Bình nhìn cô nói: “A, đứa nhỏ làm sao vậy? Đói bụng sao?”
Cù Vân Huyên ho khan nói: “Vừa nãy cho uống sữa, không biết sao lại thế này”.
“Vẫn là đưa cho anh đi" Đổng Học Bân đi lên bế con, cúi đầu, lấy râu cọ cọ trên mặt con: “Ba cọ, ba cọ, ngứa không?”
Tiểu Thiên Thiên lập tức ngừng khóc, vui cười khanh khách.
Đổng Học Bân cũng lặng lẽ cười, tiếp tục cọ con, hướng râu lên phía mặt con cọ: “Ngứa chết nè".
Tiểu Thiên Thiên nha nha y y, nghịch ngợm duỗi tay bắt lấy ba ba, vô cùng vui vẻ.
Cù Vân Huyên thấy vậy, không khỏi có chút buồn: “Đứa nhỏ này, bây giờ càng ngày càng thích ba ba nó”.
Loan Hiểu Bình hiểu ý cười, thấy Tạ Tuệ Lan cũng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850578/chuong-915.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.