Ngày hôm sau.
Buổi sáng.
Gia thuộc viện thị ủy.
Trong nhà, Loan Hiểu Bình và Cù phụ Cù mẫu lo lắng chờ đợi, bao gồm cả Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên cũng vậy, cả đêm chưa ai ngủ.
"Hiểu Bình, chị nói Tuệ Lan có thể được không?"
"Con bé buổi tối đã đi kinh thành, khẳng định không thành vấn đề."
"... Trong nhà nó làm gì?"
"Đều là làm quan, chỉ cần người trong nhà chịu nói, Thiên Thiên khẳng định có thể cứu trở về."
"Chỉ mong vậy, tôi rất thương đứa cháu ngoại này, mới ra sinh ra đã chịu nhiều khổ như vậy."
Loan Hiểu Bình và Cù mẫu vừa nói, vừa khóc, thấy vậy, Cù phụ con mắt cũng đỏ.
Đổng Học Bân trong lòng rất không thoải mái, hắn cũng biết chuyện này tất cả đều là trách nhiệm của hắn, cho nên căn bản không dám nói, chỉ đứng bên cạnh cửa sổ rút một điếu thuốc ra hút.
"Hút hút hút!" Loan Hiểu Bình quát con trai: "Mày chỉ biết hút!"
Đổng Học Bân tay bị kiềm hãm, đem tàn thuốc dụi đi, "Mẹ."
"Mày có suy nghĩ không vậy!" Loan Hiểu Bình oán giận nói: "Ngoại trừ hút thuốc mày còn có thể làm gì?"
Đổng Học Bân không nói gì, yên lặng ngồi trở lại ghế, sắc mặt rất kém.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên âm thanh chìa khoá, Tạ Tuệ Lan đẩy cửa vào.
"Tuệ Lan đã trở về!" Loan Hiểu Bình vội hỏi: "Thế nào Tuệ Lan? Nói với cha mẹ con chưa?"
Tạ Tuệ Lan khẽ gật đầu, trên mặt có chút mệt mỏi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850536/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.