Buổi sáng.
Phòng làm việc chủ nhiệm.
Đổng Học Bân sau khi đem ngón tay trở về, lấy khăn tay lau đi những giọt nước bọt của La Hải Đình trên đầu ngón tay, nghĩ bầu không khí có chút không đúng, liền nhanh chóng nói tránh đi: "Đúng rồi chị La, lúc tôi tới cơ quan thấy rất nhiều người nghị luận tôi, chuyện gì vậy?"
La Hải Đình cười khổ, "Cái này tôi khó mà nói."
"Nói một chút đi." Đổng Học Bân nhìn về phía cô ấy nói: "Hai ta còn có cái gì không thể nói?"
La Hải Đình chần chờ một chút, cười dài nói: "Dù sao tôi cũng là nghe nói, mọi người đều gọi cậu là ôn thần cả."
Đổng Học Bân thẹn thùng, "Ôn thần?" Mẹ nó, cái biệt hiệu này sao lại trở về?
Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng rõ ràng, khẳng định là chuyện của Vạn Tư Triêu và Lý Thái Bá mấy người bọn họ người khiến cho xú danh của mình lại trở về, hơn nữa, rất nhiều người phỏng chừng đã hỏi thăm qua sự tích của mình lúc còn công tác tại huyện Duyên Đài và khu Nam Sơn, mới có thế nói như thế? Đổng Học Bân không khỏi có chút phiền muộn, trong lòng nói cái danh xưng ôn thần này lẽ nào muốn đi theo anh em cả đời? Sao tôi đi tới chỗ nào cũng bị người gọi đến chỗ đó hả? Chẹp, từ huyện Duyên Đài và khu Nam Sơn, xú danh của mình lại truyền tới toàn bộ thành phố!
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: "Hèn chi sáng sớm đi làm sao có người nhiều nhìn tôi như vậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850520/chuong-888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.