Buổi trưa.
Ăn cơm.
Đổng Học Bân bưng đồ ăn lên bàn, hô: " Ăn nhanh ăn nhanh, đã lâu không xuống bếp, nếm thử tay nghề của anh xem có bị gì không."
Tạ Tuệ Lan cầm đũa lên thưởng thức, "Ha ha, cũng được."
Cù Vân Huyên cũng ăn vài miếng, "Không tồi, mùi vị rất tốt."
Đổng Học Bân cười nói: "Vậy là tốt rồi, còn nóng thì ăn nhiều một chút”
Bất quá bầu không khí rất nhanh trở nên căng thẳng, trên bàn ăn cả nửa ngày không có người nói chuyện. Đổng Học Bân vừa nhìn thấy không được, nhanh chóng nói vài câu với Tạ Tuệ Lan, thế nhưng vừa nói như thế, Đổng Học Bân luôn cảm thấy Cù Vân Huyên hình như đang nhìn mình, hắn lại cuống quít hàn huyên tán gẫu với Huyên di, nhưng ngay sau đó Đổng Học Bân lại nghĩ Tạ Tuệ Lan tựa như đang ngắm mình, làm cho Đổng Học Bân cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đem cái miệng ngậm lại, xấu hổ tự ăn cơm, cũng không gắp đồ ăn, cũng không nói chuyện phiếm với ai.
Cái này là sao hả?
Không khí quá xấu hổ.
Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân thật sự chịu không nổi loại bầu không khí quỷ dị này, chủ động rửa chén xong, hắn nói với hai người: "Vậy, anh mang Thiên Thiên ra ngoài chơi."
Cù Vân Huyên lập tức nói: "Trời lạnh lắm, đừng làm đứa nhỏ bị lạnh."
"Không lạnh đâu." Đổng Học Bân nói: "Anh mang con bé ra phơi nắng."
Tạ Tuệ Lan cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850433/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.