Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Trong ký túc xá trường đảng, Đổng Học Bân xoay người bước xuống giường, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu không phải là cặp nhẫn kim cương, mà là tiền, trong đầu tất cả đều là tiền. Nguyên nhân rất đơn giản, ngay tại lúc kết thúc buổi đấu giá ngày hôm qua, Đổng Học Bân tìm người phụ trách bán đấu giá Gia Đức, hỏi thăm một chút xem mình cần trả bao nhiêu tiền đấu giá, kết quả đối phương nói cho Đổng Học Bân một con số quả nhiên vượt qua dự toán, hai trăm tám mươi bảy triệu, Đổng Học Bân căn bản không đủ tiền trong tay, nếu nội trong một hai ngày tới không có biện pháp thanh toán khoản tiền này, thì cặp nhẫn kia chẳng những không thuộc về mình mà còn phải bồi thường tiền.
Bạn cùng phòng Hàn Hưng Hoa còn đang ngủ.
Đổng Học Bân lập tức đánh răng rửa mặt, ra ký túc xá gọi điện thoại.
“Mẹ, con Tiểu Bân đây” Đổng Học Bân nói vào di động: “Mẹ đang ở nhà sao?”
Lâm Hiểu Bình ừm một tiếng, “Mẹ vừa dậy? Có việc gì sao?”
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, “Khụ khụ, là như thế này, chỗ mẹ có bao nhiêu tiền?”
“Tiền? Có hai triệu cũng là lần trước con đưa cho mẹ giữ, mẹ không động đến chút nào, vẫn giữ cho con, làm sao vậy?”
“Vậy mẹ cho con mượn dùng tạm nhé”.
“con không có tiền sao? Mẹ biết biết, con lớn như vậy cần phải tiêu tiền, có bao nhiêu tiền cũng hết”.
“Ai da, con cũng không tiêu linh tinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850296/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.