Bãi cỏ sau biệt thự.
Đổng Học Bân ngồi ở ngồi tren ghế đá uống một ngụm trà, đối diện là TạHạo ồn ào chết sống đòi Đổng Học Bân dạy cậu ta công phu, Đổng Học Bânkhông để ý tới cậu ta, ngồi nghĩ chuyện của chính mình.
“Đổng ca, anh nghĩ cái gì vậy?”
“Không có gì, chuyện công việc”.
“Được rồi, có phải nghĩ xem làm thế nào để cầu hôn chị em không?”
“Coi như cậu thông minh! Vậy cậu thử nói xem, anh nên cầu hôn thế nào đây?”
“Tùy tiện mua cái nhẫn kim cương, rồi cầu hôn, như thế thôi chứ có gì đâu”.
“Sao có thể đơn giản như vậy, chị của cậu có rất nhiều tật xấu, cậu cũng không phải không biết”.
“Ai da, chị của em có cái gì tật xấu gì chứ?”
“Anh sợ chọn cái chị em cho là keo kiệt quá”.
“Được rồi, được rồi, chị của em không phải người như thế, Đổng ca, anhđừng thấy chị em ngoài miệng thì cứ nói như vậy, nhưng mà thật ra chị ấy chỉ nói thế thôi, anh đừng nghe chị ấy nói, cơ bản không phải nói thậtđâu”.
“Ừm, cái này anh biết”.
“Anh cứ nghe em nói chắc chắn không sai đâu, không cần quan tâm anh cầu hôn như thế nào, chị của em khẳng định cũng sẽ đồng ý”.
“Cậu vẫn không hiểu, không phải chuyện đồng ý hay không đồng ý”.
Đổng Học Bân hiện tại thấy rối rắm nhất chính là vấn đề này, Tạ Tuệ Lanhạ thấp thân phận của mình chỉ ra yêu cầu Đổng Học Bân phải cầu hôn cô,Đổng Học Bân không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850289/chuong-772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.