Buổi sáng.
Trước tòa nhà chính của bệnh viện.
Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh giằng co với Đổng Học Bân ngay trướccửa, đằng sau là hang trăm bênh nhân và dân chúng, mọi người không biếtnên nghe theo ai, tiến hay lùi nữa
Mười giây...
Tám giây...
Sáu giây...
“Tiểu Chiêm! Đi ra!”
“Nhanh! Tôi lập tức ra đây!”
“Mau một chút!”
“Đến đây đến đây!”
“Bên trong còn có người khác không?”
“Hình như không có, có mình tôi thôi!”
Đổng Học Bân giơ loa lên nói vào trong nhà, tiếng của Chiêm Nhu Nhu phát ra từ tầng hai của tòa nhà.
Bên kia, hai người bọn Vương An Thạch nhìn Đổng Học Bân chẳng những cáigì cũng không nghe, ngược lại còn tiếp tục bảo người ta rút lui khỏiviện, còn chỉ vào mũi mắng bọn họ, Vương An Thạch hầu như bị Đổng HọcBân làm cho tức giận, không nghĩ tới họ Đổng kia lại có thể không biếttốt xấu như vậy, tưởng rằng cứu vài người làm anh hùng kháng chấn mà có thể bắt đầu kênh kiệu trước mặt mình sao? Chó má! Vương An Thạch vàTiết Khánh Vinh đều phát hỏa, giận không thể át!
Còn dư năm giây nữa!
Còn bốn giây!
Còn ba giây!
Vương An Thạch tức giận đến run người, chỉ vào Đổng Học Bân nói: “Được! Hay cho một Đổng Học Bân nhà! Giỏi lắm!”
Tiết Khánh Vinh tức giận nói: “Bí thư An Thạch, không cần nhiều lời vớianh ta, trước tiên nhanh chóng cho bệnh nhân quay lại bệnh viện đi, đừng chậm trễ thời gian trị liệu!”
Vương An Thạch gật gật đầu, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850259/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.