Buổi tối.
Bênh viện số 1 khu Nam Sơn.
Gió thu tiêu điều từ từ xẹt qua thổi những thứ rải rác trên đường, tiếng gió như ở khóc.
Khoa chỉnh hình.
Trong một gian phòng bệnh đơn
Mọi người đi rồi, chỉ còn một mình Đổng Học Bân, hắn mặc quần áo bệnh nhân, đang cố hết sức ngồi dậy khỏi giường bệnh, đứng ở trước cửa sổ nhìn một đống hỗn độn bên ngoài, nhìn những nhân viên đang bận rộn cứu người, trong lòng cũng có chút cảm giác ngốc không chịu được, hận không thể hạ băng vải trên người xuống, trở về văn phòng đường phố Quang Minh một chuyến cùng mọi người triển khai công tác cứu viện, Đổng Học Bân căn bản cũng không có thể làm một người nhàn được, huống chi giờ phút này đang rất cấp bách, Đổng Học Bân hơn phân nửa trái tim đều nằm ở đây, nhớ thương phòng làm việc của mình.
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra.
“Chủ nhiệm Đổng? Sao anh không nghỉ ngơi một chút đi?” Một hộ sĩ đi vào.
“Ngủ không được” Đổng Học Bân cũng không quay đầu, bộ mặt trầm trọng nhìn ra bên ngoài.
“Như vậy không được” Tiểu hộ sĩ trừng mắt nhìn hắn nói: “Bác sĩ nói, anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt, anh mau nằm xuống đi, bằng không viện trưởng sẽ phê bình tôi”.
Đổng Học Bân nói: “Ông ấy không dám đâu, nếu ông ấy quở trách cô, cô cứ đến tìm tôi”.
“Chủ! Nhiệm! Đổng!” Tiểu hộ sĩ rất chuyên nghiệp, “Anh mau nằm xuống đi! Lúc Cảnh Khu trưởng gần đi còn cố ý dặn tôi bảo tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850252/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.