Đại viện Khu ủy im ắng.
Trừ thanh âm của ngọn lửa đang bùng cháy, còn lại không còn bất cứ động tĩnh gì.
Mọi người như ngừng thở khi nhìn thấy cảnh này, khiếp sợ nhìn về phíaĐổng Học Bân đang quỳ gối trên đệm, trên tay hắn còn có nữ nhân viênkia.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
“A!” Nữ khoa viên đột nhiên xoay người ngồi dậy,mắt chớp chớp, cúi đầu nhìn thân mình “Tôi, tôi không sao? Tôi không sao?”
Đúng là sống lại rồi!
Một chút thương tích cũng không có!
Tất cả mọi người kinh sợ, một tiếng hoan hô vang lên!
“Tốt! Tốt!”
“Tốt quá!”
“Thượng Đế ơi”.
Nhưng sau khi nữ nhân viên kia ôm cái lưng đau của mình đứng lên, lạiphát hiện Đổng Học Bân vẫn đang duy trì tư thế quỳ gối, một dòng máutươi theo cánh tay của Đổng Học Bân chảy xuống, hắn vẫn cúi đầu, cảngười không nhúc nhích, chỉ có thể nghe thấy tiếng anh thở, trong thanhâm đó mang theo sự đâu đớn, rõ ràng là bị thương rất nặng, nữ nhân viênvừa thấy cũng đã rõ ràng, là Đổng Học Bân cứu cô, là Đổng Học Bân rõràng lấy tay đón cô khi cô nhảy từ trên cao xuống!
Lúc ấy đôi mắt nữ nhân viện liền nóng lên, “Đổng Chủ nhiệm!”
Đổng Học Bân rốt cuộc cũng nâng tay lên xua xua, “Đi ra ngoài! Đi!”
“Nhưng... nhưng ngài...”
“Chạy nhanh đi!”
Nữ khoa viên khẽ cắn môi, từng bước vừa quay đầu lại, vội vàng chạy đến bên ngoài.
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn cánh tay đang chảy máu của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850249/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.