Sáng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trái tim Đổng Học Bân thấp tha thấp thỏm, khuôn mặt ngày một nặng nề,vội vàng chỉ huy mọi người của phố di tản quần chúng trong phố nhỏ.
Tí tách, tí tách, máu vẫn chảy từ trên trán xuống.
“Chủ nhiệm, anh mau băng bó một chút!” Chu Diễm Như vội vàng đưa qua một chiếc khăn tay.
Đổng Học Bân lắc lắc đầu, “Gia tăng tốc độ di dời! Không cần lo cho tôi! Bảo mọi người nhanh một chút!”
Hắn nào còn thời gian để xử lý vết thương, thời gian ngày một cận kề.
Phần lớn dân cứng đầu trong ngõ nhỏ này đã được đưa đi, một vài tìnhtiết phản kháng nghiêm trọng, một vài người già chân tay không thuậntiện, Đổng Học Bân liền cho người dìu đỡ, sau đó Đổng Học Bân hết lầnnày tới lần khác nhìn đồng hồ
Nhanh lên đi!
Mau nữa đi!
Dần dần, đại bộ phận người đã được di dời.
Chỉ có nhà ông Thành còn ngoan cố lưu lại nơi đây, lão Thành đã bảy mươi vẫn cầm gậy đứng trước cửa, ai muốn tiếp cận ông đều bị ăn đòn, bêncạnh con trai, con dâu đỡ ông còn bên này thấy ông Thành tuổi đã caocũng không dám ra tay mạnh, sợ xảy ra chuyện, đợi sau khi Bành Cương đưa hai nhà cuối cùng đi, liền nhìn như dò hỏi Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nói: “Còn mấy hộ?”
“Đều đi rồi” Bành Cương đưa mắt vào sân, “Còn nhà bọn họ?”
Thành đại gia tức giận đến râu thẳng run run, “Ta xem các người ai dámlại đây! Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850232/chuong-736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.