Buổi trưa.
Nhà Vương An Thạch.
Cơm chín, Nghiêm phu nhân và Vương Ngọc Linh bưng đồ ăn đi ra, bày ra trên bàn.
"Tiểu Đổng, cùng nhau ăn đi." Nghiêm phu nhân khách khí một câu.
Đổng Học Bân vội hỏi: "Không được không được, cảm ơn Nghiêm phu nhân, lúc tới tôi đã ăn rồi."
Đặt [CHARGE=2.4]đũa xuống, Vương Ngọc Linh nhiệt tình nói: "Ăn thêm một chút đi chủ nhiệm, món cà chua là tôi làm, ngài nếm thử."
Vương An Thạch không khuyên hắn, ngồi xuống ghế sô pha chậm rãi uống trà.
Đổng Học Bân thật ra chưa ăn cơm, bụng đang rất đói, bất quá vẫn uyển chuyển từ chối ý tốt của Vương Ngọc Linh, hắn biết mình không được Nghiêm phu nhân thậm chí Vương An Thạch hoan nghênh, đương nhiên không dám lỗ mãng, cũng nhìn ra được Nghiêm phu nhân nói chính là khách khí mà thôi, nếu như thật sự ngồi xuống ăn, vậy liền có chút được một tấc lại muốn tiến một thước. Nhưng mà từ nãy đến giờ, Đổng Học Bân cũng tiến đến được năm sáu phút rồi, chuyện nên nói đều đã nói, bây giờ cả nhà người ta ăn, lẽ ra Đổng Học Bân cũng nên rời đi, chút ánh mắt ấy hắn không phải không có, nhưng mà, trong lòng có suy nghĩ nên Đổng Học Bân cũng không đi, mà nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ một chút.
Nghiêm phu nhân nhìn Đổng Học Bân một chút, sau đó, rơi xuống trên người chồng, "Lão Vương, ăn cơm đi."
"Uống xong ly trà này." Vương An Thạch đưa tay ôm bụng, giống như là còn khó chịu, "Các người ăn trước đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850027/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.