Buổi tối.
Đổng gia.
Suốt mười phút, chợt nghe Đổng Học Bân ở trong phòng khách hùng hùng hổ hổ, mắng cái này mắng cái kia, mắng đến khô cổ họng.
“Nhà lão Dương kia thì có tố chất gì chứ”.
“Nói xấu sau lưng! Có bản lĩnh thì để Dương Triệu Quyên đến trước mặt con mà nói đi!”
“Con mẹ nó, con còn chưa đập chết cô ta, cô ta còn có cảm thấy ưu việt sao?”
“Nông dân thì làm sao? Nhà các ngươi mấy đời trước không là nông dân chắc?”
“Còn dám chê mẹ con là nông dân? Con mẹ nó cả nhà chúng nó đều là nông dân!”
Thấy con mình phát tiết, Loan Hiểu Bình cũng không khóc, không bao lâu sau, nhịn không được bật cười, ngồi vào sô pha, nhẹ nhàng sờ tay con.
Đổng Học Bân tức giận nói: “Mẹ còn cười! Cười gì?”.
Loan Hiểu Bình lộ ra nụ cười nói: “Vẫn là con ta tốt”.
“Đúng thế, con không tốt ai tốt? Con là con mẹ mà!” Đổng Học Bân uống nước nhuận nhuận cổ họng, thở hồng hộc nói: “Con thấy chuyện mẹ và chú Dương thôi đi, mẹ, con không phải là tức giận gì với chú Dương, chú Dương rất quan tâm con, con biết chú Dương rất tốt với con, đối với mẹ cũng tốt, con cũng thích chú ấy, nhưng này chuyện này, mẹ nó, tức thật, người nhà bọn họ thực khinh thường chúng ta, như vậy chúng ta còn nhiệt tình đón tiếp bọn họ làm gì! Con mẹ nó chứ, chúng ta mới khinh thường bọn họ đó! Còn làm như mình thanh cao!”
“Mắng xong chưa?” Loan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849981/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.