Buổi tối.
Sắc trời đen, tối om om.
Đổng Học Bân từ nhà Tạ gia lái xe ra, mở nhạc, nghe loại nhạc là Vân Huyên thích nghe, từ từ lái xe chạy theo hướng đế nhà họ Cù.
Xe tiến vào tiểu khu, Đổng Học Bân lập tức gọi điện thoại cho Vân Huyên.
“Huyên Huyên, anh đang ở dưới nhà rồi, thế nào đây?”
“Đến rồi sao? Vậy đợi em một lát”.
“Hơn chín giờ rồi, đợi thêm chút nữa để thành khuya à?”
“Bố mẹ vừa mới vào phòng ngủ, còn chưa ngủ, đợi một lát nữa đi”.
“Ai da, bằng không tối nay tối hay là anh không đi nữa mà vào đấy, cùng lắm nghe ba mẹ mắng mấy câu”.
“Anh đừng làm loạn nữa, cứ đứng chờ ở dưới đấy đi, bằng không lát nữa liệu với em”.
Buông di động xuống, Đổng Học Bân cười khổ mặt hướng về phía cửa sổ, khuôn mặt Cù Vân Huyên xuất hiện ở đó, cô đưa tay ra làm một động tác, vì tắt đèn nên nhìn không rõ lắm, năm, mười phút sau, rốt cuộc phía sau cũng vang lên tiếng bước chân nghe rất nhẹ, là tiếng giày cao gót nện xuống đất. Ngay sau đó, xuất hiện một bóng dáng của người phụ nữ mang thai mặc đồ màu trắng đang chầm chập bước tới.
Đổng Học Bân có chút kích động, vội vàng xuống xe, chạy bến bên Cù Vân Huyên nhẹ nhàng ôm lấy cô, hung hăng hôn cô.
“Bướng bỉnh!” Cù Vân Huyên trừng trừng mắt nhìn hắn, “Làm kinh động đến con”.
“Tay anh đỡ rồi” Đổng Học Bân xoa xoa nói: “Nhớ em chết đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849965/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.