Giữa trưa.
Bên ngoài một khách sạn huyện Duyên Đài, Đổng Học Bân cùng Liễu Thành Long thông điện thoại.
“Tiểu Đổng, tôi đã chọn phòng, 306ở lầu ba”.
“Được, tôi đã muốn đến dưới lầu, đang đi lên, đúng rồi, tôi còn dẫn theo hai bằng hữu…”
“Ha ha, vậy cùng lên đây đi, tôi gọi thêm vài món thức ăn”.
“Ngượng ngùng, bên ngoài vừa lúc gặp”.
“Không quan hệ, bằng hữu của cậu chính là bằng hữu của tôi, không cần khách khí như vậy”.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thu hồi di động quay đầu nhìn, Ngu Mỹ Hà cùng Ngu Thiến Thiến từ trên xe đi xuống, đang do dự bất định.
Thiến Thiến dùng sức lôi kéo tay mẫu thân, “Con, con sợ”.
Ngu Mỹ Hà cắn căn môi nhìn Đổng Học Bân, “Tiểu Bân, chúng ta… chúng ta hay là không đi, không đi”.
Đổng Học Bân cười khổ nói: “Đã tới cửa chị còn thay đổi? Chị không phải vẫn muốn tìm cha mẹ thân sinh của chị sao?”
“Nhưng mà… có thể không phải”.
“Không phải thì không phải, nhìn qua một cái cũng không mất đi miếng thịt nào đúng không?”
“Hay là thôi đi, chúng ta trở về” Ngu Mỹ Hà lôi kéo con gái bước đi.
Thất lạc nhiều năm như vậy, Đổng Học Bân cũng biết Ngu Mỹ Hà tâm tình khẳng định cực kỳ phức tạp, vì thế đành phải nói: “Ngươi nếu nói như vậy tôi cũng không ép chị, bất quá Ngu đại tỷ chị cần phải biết, chị lúc trước còn nhỏ, không nhớ, nhưng cha mẹ chị cũng sẽ không quên chị, đổi vị trí suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849779/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.