Sân hỏa táng Bắc Giao.
Tin tức mặc dù truyền ra không chậm, nhưng rất nhiều người còn chưa biết.
Lục tục còn có người ôm vòng hoa vẻ mặt bi thống vội tới tiễn đưa Đổng Học Bân, mà sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân ở trong đại sảnh truy điệu ôm di ảnh trắng đen của chính mình vui vẻ, mấy người đều trợn tròn mắt, vòng hoa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, một đám đều cả kinh như nhau. Tần Dũng cùng Tôn Thụ Lập chính là hai trong số đó, bọn họ bởi vì công tác có điểm khẩn cấp mà chậm trễ, đã tới chậm một ít, ai ngờ vừa lại đây liền thấy được một màn dọa người như vậy, thiếu chút nữa là lên cơn đau tim.
“Đổng lão đệ?”
“Đổng Cục trưởng!?”
Tần Dũng cùng Tôn Thụ Lập quả thực không thể tin được.
Đổng Học Bân cười xấu hổ đối với bọn họ vẫy tay, “Lão Tôn, lão Tần, đến đây? Cảm ơn cảm ơn, mau mời vào, bên ngoài nóng, vào bên trong nghỉ một lát” Người ta từ xa lại đây, Đổng Học Bân dù sao cũng phải tiếp đón, còn phải không ngừng cùng người ta không hiểu chuyện gì giải thích một lần.
Toàn bộ phòng truy điệu chỉ nghe một mình Đổng Học Bân nói chuyện.
“Khi máy bay gặp chuyện không may tôi đã nhảy ra ngoài trước, mới tránh được một kiếp”.
“Ô, cậu mợ, hủy di ảnh đi, đem ảnh chụp của cháu lấy ra là được”.
“Ai ui, mẹ, đồ trong quan tài này không cần nữa, không phải chăn gối thôi sao, trong nhà cũng không phải không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849762/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.