Ở trên cao nghìn thước.
Một cỗ kinh hoàng cùng bi thương lan nhanh chóng lan tràn.
Cửa thoát hiểm không thể mở, bây giờ mọi người chỉ biết trông chờ vào việc máy bay hạ cánh thành công.
Những đợt xóc liên hồi, Đổng Học Bân sờ vào trong túi lấy điện thoại, bật nguồn lên. Hắn muốn ở những giây cuối cùng này có thể được nghe giọng nói của những người thân yêu, có rất nhiều vướng bận mà hắn vẫn không thể buông xuôi được
Điện thoại vẫn có hai mức sóng, có lẽ là vẫn có thể kết nối được, trên máy bay cũng không phải không thể dùng điện thoại, mà là bởi vì tín hiệu di động sẽ làm ảnh hưởng đến tín hiệu thông tin qua lại giữa phi cơ và mặt đất, nên mới cấm hành khách dùng điện thoại trên máy bay. Có điều, bây giờ máy bay cũng đang bị rơi xuống rồi, còn nói gì ảnh hưởng với lại không ảnh hưởng gì nữa. Đổng Học Bân gọi điện về cho mẹ
Tít tít tít… Tít tít tít… Tít tít tít.
Đinẹ thoại thông: “Alo… Tiểu Bân… con khi nào… trở về…”
Giọng nói của Loan Hiểu Bình bị đứt quãng, có lẽ do tín hiệu không tốt.
Nghe được giọng nói của mẹ, giọng của Đổng Học Bân nhất thời có chút nghẹn ngào, “Mẹ”.
“Sao lại ồn ào vậy?” Loan Hiểu Bình cảm thấy kỳ lạ liền hỏi “Bên con sao vậy? Con đang ở đâu?”
“Ừm, ở trong vũ trường, có điểm ồn ào một chút, ha ha”.
“Sao lại đi đến những chỗ như thế? Ở bên Nhật Bản không được chạy lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849736/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.