Buổi trưa.
Trong đại viện của huyện ủy, Đổng Học Bân dừng xe trước ký túc xá nhưng lại không xuống xe.
Lúc này, Hướng Nhân Kiệt dẫn theo con chó Đại Hoàng xấu xí, cười cười từ biệt bạn học, không nhanh không chậm đi về hướng đại viện, cùng lúc đó, Hồ Tư Liên phát hiện ra xe của Đổng Học Bân, vội vàng đạp xe đạp điện của mình, mau chóng đi lên.
Đổng Học Bân đang suy nghĩ cân nhắc việc hại người, đương nhiên không muốn bại lộ, lập tức cầm điện thoại gọi cho Hồ Tư Liên.
Reng reng reng, reng reng reng, cách đó không xa Hồ Tư Liên cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại gọi đến thì hơi sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn về phía Đổng Học Bân rồi nghe máy: “Alo?”
“Hồ tỷ, tôi có việc nhờ chị giúp một chút”.
“Học Bân, cậu muốn làm gì, ngàn vạn lần đừng...”
“Tôi biết rồi, chị có nhìn thấy Hướng Nhân Kiệt không? Hình như hắn muốn về nhà, chị giúp tôi giữ hắn lại một chút, tùy tiện hỏi vài câu, đừng để hắn lên nhà vội.”
“Giữ hắn lại? Có ý tứ gì?”
“Chỉ là giữ hắn lại trong chốc lát mà thôi”.
Hồ Tư Liên khổ sở nói: “Cậu định làm cái gì, nói trước cho tôi một tiếng được không? Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Huyện trường Tuệ Lan mắng tôi chết? Học Bân, chúng ta quen nhau cũng hai năm rồi, cậu cũng đừng hại tôi” Nếu vừa muốn làm tốt công tác mà lãnh đạo giao xuống, lại vừa phải làm tốt việc của người nhà lãnh đạo, một thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849693/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.