Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng ấm áp hiền hòa chiếu sáng cả căn phòng.
Tích tắc… Tích tắc… Xoạch… Kim đồng hồ treo tường chỉ đến vị trí tám giờ đúng.
Trên chiếc giường nhỏ, Đổng Học Bân nằm ngáy vang cả phòng, rồi từ từ tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, hắn dụi mắt nhìn nhìn đồng hồ, mới tám giờ, thế là đầu óc không cần nghĩ ngợi gì định ngủ thêm chút nữa, đột nhiên, anh mở mắt ra nhìn gương mặt xinh đẹp thành thục khiến người khác say đắm trước mắt, chợt giật mình, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, rồi cười một cái, cánh tay vòng chặt lấy
Ngu Mỹ Hà đang trần trụi trước mắt, nhè nhẹ ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
Lông mi động đậy, Ngu Mỹ Hà tỉnh rồi.
Đổng Học Bân a một tiếng, “Xin lỗi, đánh thức chị rồi”.
Ngu đại tỷ vẫn còn mơ mơ, nheo nheo mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân, chị kêu lên một tiếng theo bản năng, rồi vội khép chân che ngực lại, “Cậu dậy rồi?”
“Đã như vậy rồi, còn che cái gì?”
Ngu Mỹ Hà lảng sang chuyện khác, “Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ” Đổng Học Bân cười nói: “Ngủ thêm xíu nữa đi, dù sao thì hôm nay cũng chẳng có việc gì làm”.
Ngu Mỹ Hà ừm một tiếng, cả người căng cứng nằm rất không tự nhiên.
Đổng Học Bân ân cần hôn lên tóc nàng, tay ôm lấy lưng nàng, “Hôm qua thật xin lỗi, do tôi kích động quá, việc này, khụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849384/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.