Buổi chiều....
Tại Cục Cảnh sát, cảnh sát Hàn Quốc đưa mắt nhìn Đổng Học Bân rời đi, vẻ mặt rất khó coi.
Vốn nghe theo lời lãnh đạo Cục, mọi người cũng muốn tỏ thái độ cho tên thanh niên Trung Quốc này hiểu đây không phải là nơi hắn có thể giương oai diễu võ, muốn khiêu chiến là khiêu chiến, muốn đánh người là đánh.
Nhưng tình thế lại thay đổi quá nhanh, mới khi trưa còn hạ lệnh bắt người, vài tiếng sau đã cho thả ra, thực sự làm không ít cảnh sát ấm ức, nhưng ấm ức thì ấm ức, bọn họ thực ra cũng không lấy được bằng chứng nào để buộc tội Đổng Học Bân. Hơn nữa, Bộ Ngoại giao bình thường không dễ gì ra mặt, vậy mà lần này vì một người mà điện thoại kháng nghị lên trên, nói tên nói tuổi với họ đòi người. Đó là việc hiếm gặp, bởi vậy mà bên cảnh sát không muốn thả cũng phải thả, không ai muốn vì việc này mà gây ra những chuyện nghiêm trọng gì khác.
Lúc ra khỏi Cục Cảnh sát, Đổng Học Bân từ từ quay đầu lại.
Viên cảnh sát cao gầy đứng ở không xa, nhíu mày rất khó chịu.
Đổng Học Bân nhìn hắn nói: “Lần sau xử án nhìn xa một chút, các người là cảnh sát, công bằng chấp pháp là trách nhiệm của các người. Nhớ cho rõ, Hàn Quốc các người là người thì người Trung Hoa chúng tôi cũng là người”.
Viên cảnh sát cao gầy nén giận nói: “Không cần đến lượt anh dạy tôi”.
Mấy viên cảnh sát đứng xung quanh cũng vô cùng bất mãn trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849377/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.