Ngày hôm sau.
Trong bệnh viện, Đổng Học Bân từ phòng Ngu đại tỷ đi ra, đi xuống lầu để xem mấy lưu học sinh kia. Bảy giờ tối hôm qua, Tôn Chí bị hôn mê giờ đã mở mắt, trải qua một loạt cấp cứu cuối cùng thoát ly nguy hiểm sinh mệnh, điều này làm Đổng Học Bân thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không ảnh hưởng đến mạng sống, nhưng võ quán Thiên Mã vẫn không có người nào đến, mấy sinh viên Hàn Quốc đánh người kia cũng không giải quyết chuyện tiền viện phí.
Trên hành lang, tiếng cãi mắng chửi bới vang lên.
Đổng Học Bân nhìn sang thì thấy, ba người trong số họ là ba cậu lưu học sinh.
“Không liên quan gì đến các người cả? Các người có nói tiếng người không thế??”
“Tôn Chí suýt chút nữa bị học viên của các người đánh chết! Một câu không việc gì là xong sao?”
Sau đó giọng của một người trung niên trong số đó Đổng Học Bân thấy rất quen, “Những lời nên nói tôi cũng nói rồi, cảnh sát cũng điều tra ra rồi, hai bên các cậu đều có trách nhiện, tiền tôi cũng mang đến đây rồi, là tiền học võ kì sau của các cậu, từ ngày trở đi các cậu và võ quán
Thiên Mã không có bất kì quan hệ gì cả”.
“Ông nói không có quan hệ gì thì là không có luôn hả!?” lời Lý An vang lên
“Tiền viện phí các ông định không trả phải không?”
Người trung niên kia nói: “Chuyện này võ quán chúng tôi không có trách nhiệm gì cả, chuyện này do các cậu khơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849364/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.