Ngoài xe buýt, nguy hiểm hết sức căng thẳng!
Một người một hổ giao đấu!
Mục đích của Đổng Học Bân cũng là vì bảo vệ cho Kinh Kinh đang ngã ngồi dưới đất, không cho con hổ đụng đến nó. Đổng Học Bân chỉ có thể lấy mình ra làm mồi dụ, khiến cho con hổ đem lực chú ý tập trung lên người mình, cho nên Đổng Học Bân mới đá một cước qua, đây là động tác quen thuộc của hắn khi đánh nhau từ sau khi hắn tiến vào trong hệ thống công an, phàm là lúc giao đấu, Đổng Học Bân bình thường đều đá ra một cước trước, thế nhưng, loại chiêu thức này chỉ có tác dụng với người, mà đối diện là một con mãnh hổ, là một con hổ Đông Bắc ăn thịt người không chừa một khúc xương, một cước của Đổng Học Bân trông có vẻ vô lực, con hổ chỉ hơi nghiêng thân là tránh được.
Đổng Học Bân trong lòng khẩn trương một chút, con hổ này quá linh hoạt rồi.
Con hổ rống to, hai mắt đầy tia sáng tử vong nhìn thẳng Đổng Học Bân.
Người trên xe buýt kinh hô không ngớt, vừa rồi chỉ là trong thời gian một cái chớp mắt, không ai ngờ rằng Đổng Học Bân lại tự nhiên lao ra cứu người, đối diện với con hổ mà mặt vẫn không đổi sắc, cái này cần bao nhiêu dũng khí?
Ngu Mỹ Hà gấp gáp hô lên: "Tiểu Bân! Mau trở lại!"
"Anh! Hu hu!" Ngu Thiến Thiến bị dọa khóc: "Chạy mau! Anh chạy mau!"
Chạy? Đổng Học Bân âm thầm kêu khổ không thôi, anh em đã lao lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849335/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.