Ngày thứ hai, sáng sớm tám giờ.
Bệnh viện nhân dân huyện, khu phòng bệnh tầng năm.
Loan Hiểu Bình nằm ở trên giường uống nước do Đổng Học Bân đưa qua, vui mừng nhìn con trai, "Tiểu Bân, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, mẹ không có việc gì, không có chuyện gì hết, bác sĩ không phải cũng nói trên cơ bản vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi sao, sau này sẽ không có nguy hiểm gì, mẹ cũng không phải không biết, con đó, đã ở cùng mẹ hai ngày rồi, công tác của con làm sao bây giờ? Mau trở về đi làm đi, mẹ tự chăm sóc cho mình được."
"Con đã xin nghỉ, trong cơ quan cũng không có việc gì."
"Đứa nhỏ này, càng ngày càng không nghe lời." Loan Hiểu Bình ngoài miệng nói hắn, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, "Dì Hai bọn họ nói sáng sớm đến đây thăm mẹ của, tiểu Cẩn phỏng chừng cũng tới, con xuống lầu tiếp bọn họ một chút."
Loan Hiểu Bình chậc lưỡi, "Không phải kêu con đừng nói với người trong nhà sao, sao lại nói ra."
"Con cũng không nói, chuyện của mẹ sắp được đăng báo rồi, ai còn không biết."
"Cái gì? Đăng báo?" Loan Hiểu Bình ngạc nhiên một chút.
"Không có, con chỉ ví dụ như thế thôi, ha ha, được rồi, con xuống lầu đây."
Đổng Học Bân vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại cho người nhà, đợi khi xuống dưới lầu, người trong nhà cũng tới, Đổng Học Bân chào hỏi và dẫn dì Hai cùng Đường Cẩn bọn họ lên lầu, tiện thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849322/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.