"Đổng cục trưởng!"
"Đổng cục trưởng!"
"Nguy hiểm!"
Mọi người xa xa đều kêu lên sợ hãi!
Viền mắt Lưu Đại Hải ướt lên, gã tự vấn có giao tình không tồi với Đổng cục trưởng, nhưng cùng những người khác so sánh ra, thì Đổng Học Bân dù sao cũng là lãnh đạo của gã, dù sao cũng mới đến huyện Duyên Đài được nửa năm, cho dù quan hệ có gần, thì cũng không đến cái mức giao mạng như vậy, Lưu Đại Hải nghĩ sao cũng không ngờ rằng, Đổng cục trưởng thân là lãnh đạo của gã, tự nhiên lại thay gã chịu một đòn trí mạng như vậy, dùng thân thể để ngăn cản cho gã!
Lưu Đại Hải hoảng hốt đón lấy Đổng Học Bân: "Đổng cục trưởng! Đổng cục trưởng! Ngài thế nào? Thế nào?"
Đổng Học Bân ho khan hai tiếng, trong miệng đầy máu: "Không có việc gì, phù, đi mau!"
"Ngài bị thương! Tôi đỡ ngài!" Mấy thấy đất lở đã đến sườn núi, tình thế nguy cấp đến cực điểm, Lưu Đại Hải nhất thời luống cuống.
Đổng Học Bân đẩy gã ra: "Hai người cùng đi không đi ra được! Mặc kệ tôi! Anh đi trước đi!"
Lưu Đại Hải không biết nên làm sao, nói: "Đổng cục trưởng!"
"Đi!" Đổng Học Bân thở ra một hơi hổn hển, hung hăng đẩy gã một cái.
Lưu Đại Hải lảo đảo vài bước, quay đầu lại, mặt đỏ mắt đỏ khẽ cắn môi, xoay người chạy nhanh về phía trước!
Lương Thành Bằng tức giận nói: "Tiểu Đổng! Cậu cũng nhanh chóng lại đây! Nhanh! Đất lở sắp xuống tới rồi! Nhanh lên một chút!"
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849229/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.