Một ngày...
Hai ngày...
Ba ngày...
Trong nháy mắt, Đổng Học Bân đã ở tại tiểu khu Hoa Mỹ bốn ngày.
Buổi sáng hôm nay, trời trong nắng ấm, chim hót líu lo ngoài sân, nói chung là cảnh vật rất yên vui.
"Học Bân, vết thương trên tay cậu có đỡ nhiều chưa?"
"Nhờ có chị mấy ngày nay chăm sóc, miễn cưỡng có thể cử động nhẹ"
"Vậy tôi và cậu đi đến bệnh viện kiểm tra nhé? Thay băng gạc mới?"
"Không đi, bác sĩ nói nghỉ ngơi là có thể khỏi hẳn, chị gần đây mệt mỏi, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi"
Trong phòng khách, Ngu Thiến Thiến cầm cái điện thoại HTC mới mua mà chơi không buông tay, ngón tay nhấn qua nhấn lại trên màn hình, Ngu Mỹ Hà cầm một cái gạt tàn thuốc thuỷ tinh ngồi cùng với Đổng Học Bân trên ghế sô pha, thỉnh thoảng cô ấy dùng cái gạt tàn để hứng lấy tàn thuốc từ trên miệng của Đổng Học Bân, cuối cùng, chị Ngu thấy tàn thuốc đã sắp đốt tới miệng của Đổng Học Bân rồi, nhanh chóng đưa tay qua giành lấy, dụi thuốc rồi mà hơn nửa ngày sau mới hết khói thuốc trong phòng.
"Thiến Thiến" Ngu Mỹ Hà oán giận nhìn con gái:" Đừng chơi nữa, cho con mắt nghỉ ngơi đi"
Ngu Thiến Thiến dạ một tiếng: "Mẹ, con... con chơi một lát nữa được không?"
Ngu Mỹ Hà bất đắc dĩ nói: "Năm phút đồng hồ!"
"Dạ cảm ơn mẹ" Nhìn như là đang gửi tin nhắn thì phải.
Đổng Học Bân cười ha hả nói: "Để cho Thiến Thiến chơi đi, nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849215/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.