Sáng sớm.
Đêm qua vừa nổi mưa nhỏ, trời bên ngoài còn mưa phùn lất phất, từ cửa sổ thổi vào luồng gió khoang khoái.
Cốc cốc cốc, cánh cửa phòng ngủ được gõ cẩn thận, "Đổng cục trường, ngài, ngài dậy đi." Là âm thanh của Ngu Mỹ Hà.
Đổng Học Bân trở mình trên giường, xoa xoa tròng mắt, ngáp nói: "Ừm, đem cho tôi chén nước đến đây đi, khát quá."
Tiếng bước chân dần dần đi xa, không bao lâu, Ngu Mỹ Hà mặc áo ngủ tơ tằm màu trắng đỏ mặt đi vào phòng, trên người mang theo vẻ lười nhác, hình như cũng là vừa dậy không bao lâu, Ngu Mỹ Hà nhìn Đổng cục trường cởi trần phần trên nằm trên giường, mặt cô đỏ lên, né nhìn đem nước nhẹ nhàng đưa qua, chợt đi tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo và vớ, đặt ở đầu giường, thấy Đổng Học Bân mang dép ngồi xuống, Ngu Mỹ Hà lại bắt đầu dọn chăn cho hắn, "Sáng nay ngài đến cơ quan ăn hay là ăn tại nhà?”
Đổng Học Bân cười nhìn chân của cô, "Hôm nay tôi không đi làm, cục trưởng Lương cho tôi một tuần nghỉ ngơi."
Ngu Mỹ Hà vô ý thức kéo làn váy xuống, "Đổng cục trường, tôi, ta còn chưa nói cảm ơn với ngài, cảm ơn ngài đã báo thù cho chồng tôi."
Đổng Học Bân khoát khoát tay, "Hai ta còn khách khí cái gì, hơn nữa cái này cũng là chức trách công tác của tôi."
Ngu Mỹ Hà buông váy trên tay ra, cảm kích nói: "Tôi biết ngài chịu nhiều áp lực, còn xém chút đã đánh mất chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849171/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.