Sáng sớm hôm sau.
Lúc trời tờ mở sáng, Đổng Học Bản tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ hắn một bên xoa tròng mắt một bên duỗi người, hô, cuối cùng còn há mồm lớn tiếng ngáp một cái, cũng không chờ cái ngáp này kêu lên mức cao nhất, bốp, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn non đè xuống miệng mình, lại có một tay làm thủ thế. Đổng Học Bân a một tiếng, mới nhớ tới mình là tại Cù gia, mà Cù mẫu đang ngủ ở trên ghế sofa gian ngoài, thế là hắn vội dựng thẳng lỗ tai nghe một chút, một giây đồng hồ, hai giây, phòng khách không có động tĩnh, mới yên tâm.
“Huyên Huyên, em đã sớm tỉnh?”.
“Gọi dì, không lớn không nhỏ, ừm, tỉnh trong chốc lát”. “Hai ta đã làm cái kia, còn gọi cái gì dì nữa”.
Lúc này Huyên di đang ôm ngang mình, sợi tóc rủ xuống trên bả vai mình, đến đầu cũng đem cánh tay hắn trở thành gối đầu, rất có cảm giác chim nhỏ nép vào người. Đổng Học Bân phát giác tâm lý Huyên di biến hóa vi diệu, không khỏi cười ha ha, ở sâu trong nội tâm bộc phát ra một cảm giác thành tựu, cực kỳ thỏa mãn, cũng vươn tay ôm thân thể trơn bóng của nàng, “Em đã tỉnh, sau này cũng một mực ôm anh như vậy? A, có phải em ngoài miệng không thừa nhận hay không, thật ra trong lòng một mực đặc biệt yêu thích anh?”
“Tự sướng, vớ vẩn” Cù Vân Huyên vừa nghe, lập tức đỏ mặt đẩy hắn ra, “Ai thích anh!”
“Tiểu Huyên Huyên...”
“Gọi dì".
Đổng Học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2848978/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.