Trở lại phòng tổng hợp.
Đổng Học Bân không nói cái gì đã mở cửa vào văn phòng của mình, tức giận cầm văn kiện trong tay ném tới trên bàn công tác, ngồi xuống, vỗ ót chửi nhỏ một câu thô tục. Loại sự tình một mình gánh chịu trách nhiệm này có lẽ trong măt người khác rất không bình thường, sẽ nói Đổng Học Bân không biết chính trị, nhưng Đổng Học Bân đã có ý nghĩ của mình, mình là lãnh đạo chủ quản, không có làm nổi chức trách kiểm tra đối chiếu sự thật thẩm tra đối chiếu văn kiện, trách nhiệm này làm thế nào cũng không đẩy xong, hơn nữa nhìn thái độ Chu Quốc An rõ ràng cho thấy đã coi mình là đầu sỏ gây nên, cho dù mình nói văn kiện là Thường Quyên và Đàm Lệ Mai chuẩn bị cũng không còn cái ý nghĩa gì, lại làm liên lụy hai người, cần gì phải làm?
Cộc cộc cộc, có người gõ cửa.
Đổng Học Bân nói: “Mời vào”.
Đi vào phòng là Thường Quyên và Đàm Lệ Mai, sau khi đóng cửa thật kỹ, nước mắt Đàm Lệ Mai rơi tí tách xuống đất, đứng ở nơi đó khóc ô ô, trong măt Thường Quyên cũng đầy vụ khí, vẻ mặt cảm kích nói: “Đống Chủ nhiệm, tôi và Tiểu Đàm làm cho ngài phiền toái lớn như vậy, ngài lại còn giúp hai chúng tôi gánh chịu trách nhiệm, điều này làm cho chúng tôi... tôi...”
Đổng Học Bân cười lớn nói: “Thường tỷ, không có việc gì, hai người cũng không phải cố ý, ai cũng có lúc không cần thận, Tiểu Đàm, đừng khóc đừng khóc”.
Thường Quyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2848921/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.