Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau.

“Này, nghe nói chưa?”

“Nghe nói cái gì?”

“Học Bân bắt Hứa Khoa trưởng và Hứa Đổng xin lỗi!”

“Thật hay già? Khi nào thì có chuyện này?”

“Buổi tối hôm qua, tôi đã nói với bà rồi đó... ”

Một Đổng gia tiểu tử bắt cha con Hứa Khoa trưởng mắt cao hơn đầu xin lôi, tin tức giống như có cánh, truyền ra cả tiểu khu, nghe thấy chuyện này không một người nào không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rất nhiều người cũng không tin tưỡng, mà khi sáng sớm nhìn thấy Hứa Khoa trưởng âm trầm nghĩêm mặt và đứa con xuống dưới lầu chuyển đồ lên trên xe tải công ty dọn nhà, mọi người mới tiếp nhận chuyện này là thực, tất cả mọi người quét nhà, đánh cờ, đi ra ngoài mua thức ăn thì đều nhìn có chút hà hê, tán thường một câu, nói Đổng gia tiểu từ làm đại quan, giờ đây cực kỳ oai phong ở cơ quan, có nói tiểu tử Đổng gia tối hôm qua cho Hứa Khoa trưởng và Hứa Đổng một trận, Hứa gia mất mặt mặt mũi mới chuyện đi, dù sao truyền cái gì cũng có.

Hứa Khoa trưởng dọn nhà đi rồi.

Thật ra hải quan đầu kia đã phân phòng ở cũng hơn nữa năm, bọn họ cũng nên sớm dọn nhà, nhưng mà Hứa Khoa trưởng là loại người thích nghe nịnh nọt, phòng ở mới bên kia rõ ràng hợp lý hơn rất nhiều, nhưng không có cái hắn hắn thích, chỉ có tại tròng tiểu khu phố bắc khẩu hòa bình này hắn mới có thể hưởng thụ được một cảm giác về sự ưu việt, mà bây giờ, bất đắc dĩ cúi đầu cùng Đổng Học Bân, sau này sĩ diện Hứa Khoa trưởng mất hết, rốt cuộc không cách nào ở lại tiểu khu, cho nên đêm đó liên lạc đại lý chuyển nhà và phòng mới, sáng sớm ngày hôm nay đã bắt đầu chuẩn bị dọn nhà.

Phân cục Thành Tây, văn phòng phòng tổng họp.

Đổng Học Bân đang bắt chéo hai chân xem báo chí, điện thoại đột nhiên nhận được tin ngắn Huyên di nhắn tới - Hứa gia dọn đi rồi.

“A, không đến mức vậy chứ?” Đổng Học Bân sửng sốt một chút, liền bật cười nhắn tin tức cho Huyên di: “Vậy sau này đã thanh tịnh” Đi cũng tốt, Đổng Học Bân cũng không muốn phải nhìn mặt một nhà khiến người chán ghét như bọn họ nữa. Buông iphone4 nghĩ nghĩ, chuyện này còn may mà có Quách Phàn Vỹ, Đổng Học Bân sở sở điện thoại riêng trên bàn gọi tới bên ngoài, là Đàm Lộ Mai tiếp, “Đàm tử, bào Quách Phàn Vỹ đến một chuyến”.

Vài giây đồng hồ sau, Quách Phàn Vỹ gõ cửa vào phòng, “Đổng Chủ nhiệm, ngài tìm tôi?”

Đổng Học Bân gật đầu nói: “Ngày mai tôi phải đi ra ngoài lo liệu một chuyến, lúc ta không ở đây, cậu trông coi bọn họ nhiều một chút, đừng để cho văn phòng có sai lầm, văn kiện quan trọng cũng tốt, cần ký tên lưu trữ gì đó cũng được, buổi chiều tôi cũng không về được, cậu đích thân đưa đến Cục trưởng Từ Yến bên kia để Từ cục xử lý, nhớ kỹ, đánh văn kiện nhất định phải đích thân qua tay cậu, nếu có người không phục thì cậu nói với tôi, người khác tôi không tin”.

Quách Phàn Vỹ chỉ cảm thấy toàn thân bay bổng, mặt lộ vẻ kích động nói: “Cảm ơn lãnh đạo tín nhiệm, ngài yên tâm, nhất là Quách Thuận Kiệt, tôi khắng định nhìn chằm chằm hắn đến chết, đúng rồi, có phải là một lần nữa gia tăng việc làm cho hắn? Tôi xem hắn suốt ngày vẫn rảnh rỗi, cái mặt trái này ảnh hưởng rất lớn đó, vạn nhất bị lãnh đạo nào đến dò xét nhìn thấy, còn tường rằng phòng tổng hợp cũng công tác lười biếng giống như hắn” Quách Phàn Vỹ vài ngày trước cũng xung đột không ít cùng Quách Thuận Kiệt, thù hận đối với hắn đã rất sâu.

Đổng Học Bân tự nhủ trong lòng, ngươi đũ xấu đó, “...Cậu xem rồi lo liệu đi”.

Quách Phàn Vỹ nói: “Tôi đi, có việc ngài cứ bảo tôi?”

Đổng Học Bân tư thái nhàn nhạt ừm một cái, chờ Quách Phàn Vỹ cần thận đóng cửa lui ra ngoài, hắn dọn dẹp qua mấy thứ trên bàn, tiếp đó cũng đây cửa ra bên ngoài. Trong văn phòng, Đàm Lệ Mai và Quách Phàn Vỹ lập tức nâng người lên, Thường Quyên phản xạ có điều kiện buông bút lông vội vàng sở lên bàn phím máy tính, lão Nghiêm ho khan một cái, quẳng báo chí xuống cúi đầu xem một phần tư liệu, Quách Thuận Kiệt giương mắt nhìn hắn, tiếp tục hung dữ đánh chữ. Thấy phản ứng mọi người nhanh chóng như vậy, Đổng Học Bân không khỏi có phần đăc ý, anh em cũng có chút quan uy rồi!

Dò xét qua qua một vòng, Đổng Học Bân mới đi lên văn phòng Từ Yến thương lượng nhiệm vụ ngày mai.

Sau khi trở về văn phòng, Đổng Học Bân thư thái ngồi xuống trên ghế uống chén trà, cuộc sống gia đình tạm ồn, thật nhàn nhã!.

Đang lúc Đổng Học Bân vui thích cân nhắc làm sao hoàn thành nhiệm vụ Từ Yến Phó cục trưởng xinh đẹp giao cho mình lúc buổi sáng, bên ngoài đột nhiên truyền đến vài cái thanh âm, giống như đang gọi cái gì “trưởng phòng Lý”, sau đó, cửa phòng làm việc của Đổng Học Bân đột nhiên mở ra, Lý Khánh cau mày đến cửa cũng không gõ.

Đổng Học Bân ngẩn ngơ, nhanh đứng dậy, “Chủ nhiệm” Đây là làm sao vậy? Vẽ mặt Lý Khánh không đúng lắm!?

Lý Khánh nhìn ánh mắt hắn hỏi thăm từng chữ từng câu: “Buổi sáng Từ Cục trưởng hạ nhiệm vụ cho phòng tổng hợp? Tại sao không có người qua nói cho tôi!?”

Đổng Học Bân ngẩn ra, “...A!? Từ Cục trưởng không nói cho ngài?”

Lý Khánh sắc mặt khó coi, “Nói với tôi? Từ Cục trưởng là lãnh đạo của tôi! Có tất yếu cần báo cáo công tác cho tôi sao? Đổng Chủ nhiệm, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Dời nhà khách là nhiệm vụ quan trọng Đãng ủy cục phê chi thị! Tốt! Cái này đã qua mấy giờ! Tôi là chủ nhiệm phòng tống hợp còn không biết rõ tình hình? Nếu không nghe nói một câu từ Quách Thuận Kiệt nơi đó, hiện giờ tôi còn không biết Đảng ũy cục và Từ Cục trưởng an bài phòng tổng hợp đi làm việc!”

Quách Thuận Kiệt?

Ta chửi! Làm cho ta mấy chuyện xấu!

Nhưng mà chuyện này cũng phải nói Đổng Học Bân nên trách mình, hắn lên làm Phó Chủ nhiệm hai ngày này quả thật có điểm đắc ý quên mình, tăng thêm Lý Khánh ũy quyền khá lớn, cơ bản mặc kệ chuyện phòng tờng hợp, cho nên Đổng Học Bân nhất thời thật đúng xem nhẹ xếp chính thức của phòng, trực tiếp nhận nhiệm vụ từ Từ Cục trưởng nơi đó lại làm bảng đưa cho Từ Cục trưởng phê duyệt, chóng mặt, lướt qua lãnh đạo chủ quản vượt cấp lãnh đạo báo cáo công tác, đây là tối kỵ trên quan trưởng đó, suy nghĩ cần thận ở đây, Đổng Học Bân đều đổ ra khỏi một thân mồ hôi lạnh, cũng biết Lý Khánh vì sao sinh tức giận lớn như vậy, mặc dù trước kia mình đã giúp hắn một lần, nhưng cái nào ra cái đó, ngươi dù thế nào cũng không thể không để lãnh đạo vào mắt!

Đổng Học Bân vội vàng nói: “Chủ nhiệm, là tôi sơ sót, tôi...”

“Không cần giải thích!” Lý Khánh trần mặt ngó ngó hắn, đã mở cửa đi, hắn đã suy nghĩ muốn thu hồi quyền lực phòng tổng hợp.

Quách Thuận Kiệt đoán được chuyện gì xảy ra trong phòng, trong lòng cười nở hoa, ha ha ha ha, đáng đời!

Đổng Học Bân đuổi theo trước vài câu, “Chủ nhiệm! Chủ nhiệm!” Thấy Lý Khánh cũng không quay đầu lại, thấy Quách Thuận Kiệt nghẹn vui vẻ, Đổng Học Bân lập tức hận đến nghĩến răng ngứa, đột nhiên cước bộ trì trệ ngừng lại!

Con mẹ nó!

Back!

Back!!

Back!!!

Tràng cành đột biến!

Trên tay rất ấm áp, là một ly trà nóng hôi hổi, khóe miệng Đổng Học Bân lưu lại nụ cười, đang bào trì tư thế trầm tư thưởng thức trà, thời gian trở lại một phút, Đổng Học Bân ngoài miệng cười biến mất sạch sẽ, hắn vội vàng ném chén trà, nhật tờ báo cáo trên bàn lên, vẻo thoáng cái đứng lên, mở cửa liền xông ra ngoài.

Bọn người Đàm Lệ Mai và Quách Phàn Vỹ Thường Quyên cùng ngần người, không rõ xảy ra đại sự gì.

Khóe mắt Quách Thuận Kiệt đã nhìn thấy Lý Khánh nổi giận đùng đùng đi hướng cửa chính phòng tổng hợp rồi, trong lòng biết một màn mình chờ mong sắp trình diễn, không khỏi cười thầm, chờ xem Đổng Học Bân xấu mặt. Quách Thuận Kiệt hai ngày này sở dĩ có thể yên lặng nhẫn nhịn được Đổng Học Bân chèn ép và ánh mắt khác thường của những người khác trong văn phòng, chính là chờ đợi bả một ngày kéo Đổng Học Bân xuống ngựa, Quách Thuận Kiệt tình tường, khuôn sáo quy củ trong cơ quan rất nhiều, Đổng Học Bân làm một người trẻ tuổi mới vừa gia nhập xã hội khắng định không có khả năng lão luyện như lão bánh quấy lăn lộn vài năm vài chục năm quan trưởng, tất nhiên sẽ có lúc phạm sai lầm, mà Quách Thuận Kiệt muốn làm chính là lửa cháy đố thêm dầu, phóng đại sai lầm của Đổng Học Bân đến vô hạn và ườ nên gay gắt, tại buổi sáng, Quách Thuận Kiệt rốt cuộc chờ được cơ hội, sau khi chính ũy nơi đó báo cáo công tác, trong lúc vô tình nghe được trong cục muốn cho phòng tổng hợp phụ trách kế hoạch dời nhà khách, lại chú ý tới Đổng Học Bân chạy về hướng phòng Từ Yến, Quách Thuận Kiệt ôm tám tính thử một lần, tìm cơ hội tặng đồ đi đến Lý Khánh bên kia giả bộ như “vô tình ý” nói một tiếng, quả nhiên, Đổng Học Bân vẫn quá non, một sự kiện lớn như vậy lại có thể không báo cáo trước cho Lý Khánh! Vượt cấp chạy đi mất đi mày lại cùng lãnh đạo? Nhảy qua lãnh đạo chủ quản? Ha ha, cái này là sai lầm quá lớn!

“O, chủ nhiệm, ngài đã tới?” Đổng Học Bân kinh ngạc nói.

Lý Khánh đâm đầu đi tới, trong lòng rất mất hứng, hắn vốn rất coi ưọng Đổng Học Bân, nhưng sự tình lần này hắn làm quá không đẹp, Lý Khánh còn đang ở vãn phòng đợi hơn một giờ, trong lòng tự nhủ nếu như Đổng Học Bân nếu tới £áo,ếáo chuyện này, gọi hắn vài câu là xong, nhưng ai biết, hai giờ đã nhanh trôi qua, Đổng Học Bân đều không tiến đến, cái này đã lướt qua điểm mấu chốt Lý Khánh có thể nhẫn nhịn!

Lý Khánh chưa cho Đổng Học Bân sắc mặt tốt, ngó ngó hắn, muốn mở miệng chất vấn.

Cũng không chờ Lý Khánh nói chuyện, cũng không còn chờ Quách Thuận Kiệt cao hứng, Đổng Học Bân bước nhanh nghênh đón, trước hết đã lên tiếng, lời nói ra khiến cho Lý Khánh và Quách Thuận Kiệt đều hơi ngẩn ra, Đổng Học Bân nói: “Chủ nhiệm, tôi đang muốn báo cáo công tác với ngài!”

Lời trách cứ Lý Khánh đến bên miệng lập tức nuốt xuống, “...Cái công tác gì?”

“A, là về nhà khách. À, thật ra buổi sáng nên nói cùng ngài, bất quá ta đi gõ cửa văn phòng ngài, ngài không ở đó” Đổng Học Bân nói bậy.

“Buổi sáng? Buổi sáng cậu đã đi?” Lý Khánh nhắn nhíu mày.

“Đi rồi ạ, tôi gõ cửa hồi lâu”.

.. A, có thể là tôi đi buông vệ sinh?”

Đổng Học Bân đưa giấy A4 trong tay cho Lý Khánh, “Ngài xem ghi như vậy được không?”

Nhìn hắn thật sự cầm văn kiện, sắc mặt Lý Khánh không khỏi hòa hoãn lại, nhận lấy nhìn lên, nhẹ nhàng gật đầu.

Đổng Học Bân nói: “Chủ nhiệm, chuyện này thật ra hẳn là báo cáo cùng ngài trước tiên, nhưng tôi xem ngài không tại văn phòng, Từ Cục trưởng bên kia lại thúc rất căng, tôi sợ chậm trễ chuyện này, tự tiện làm kế hoạch đưa đi trước, muốn đợi kế hoạch đại cương làm xong, sau này lại báo cáo với ngài, khi đó ngài hẳn là cũng đã trở về đến đây”.

Thì ra là như vậy. Lý Khánh hài lòng vỗ vỗ bả vai Đổng Học Bân, cười nói: “Không sao cả, sau này, loại sự tình này, gọi điện thoại báo cáo tôi một tiếng là được”.

“Như vậy sao được, để thoả đáng vẫn lên xin chi thị của ngài, chuyện phòng tổng hợp được ngài quyết định, tôi chính là phụ trợ ngài”.

Lý Khánh khẽ gật đầu, biết mình có thể là hiểu lầm Tiểu Đổng.

“Đúng rồi, chủ nhiệm, vừa xem sắc mặt ngài không tốt, có phải là đã xảy ra chuyện?”

“Ha ha, không có, thời gian gần đây có chút khó chịu, là đau răng”.

Thấy Đổng Học Bân và Lý Khánh cười cười nói nói, Quách Thuận Kiệt ưong văn phòng thiếu chút nữa hận đến điên rồi, hắn dám khẳng định, Đổng Học Bân nhất định là đã quên báo cáo công tác cùng Lý Khánh, bằng không hơn mười giây trước đó, Đổng Học Bân mới mở cửa đi ra thì sẽ không vội vàng hấp tấp như vậy, vấn đề là tại sao, Quách Thuận Kiệt cũng không rõ, Đổng Học Bân vì sao có thể ở phút cuối cùng trước mắt liền lao ra văn phòng cứu chữa? Hắn làm sao biết Lý Khánh muốn tới? Tại sao trùng họp như vậy!?

Tránh được một kiếp Đổng Học Bân vụng trộm lau mồ hôi, đủ hiểm đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.