Ơ! 
Đau quá! 
Chết rồi sao? 
Trong mũi và miệng mơ hồ truyền đến mùi vị của máu, Đổng Học Bân nhìn thấy trước mắt một mảnh trời đen kịt, thử giật giật ngón tay... không có phản ứng, thử lắc lắc cổ... cũng không có phản ứng, cuối cùng, hắn dùng hết sức lực toàn thân mới từ từ mở một khe mí mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy được một chiếc xe tải lớn, bên cạnh, còn có một ông già khoảng tám mươi tuổi cùng một cô gái xinh đẹp chưa đến ba mươi đang nằm trong vũng máu không có phản ứng. Hai bên đường có không ít người vây lại xem, hình như đang nói cái gì đó về thi thể của ông già và cô gái kia, nhưng mà tai của Đổng Học Bân lại không nhận được một âm thanh nào cả, cái gì cũng không nghe thấy! 
Ông già đã chết, Huyên di cũng chết, còn mình bị thương nặng như vậy, khẳng định là khó sống nổi! 
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cù Vân Huyên, người mà mình thầm mến, đang nằm trong vũng máu, tim của Đổng Học Bân đau như bị ngàn cây kim đâm vào. 
Hàng xóm Cù Vân Huyên là một cô gái đặc biệt lương thiện, vừa nãy ở ngã tư đường đã chủ động dìu một ông lão đi đứng không tiện qua đường, rõ ràng là đèn đỏ, nhưng một tài xế lái xe tải ở làn đường bên kia không biết là do say rượu hay là do lái xe mệt mỏi, đã trực tiếp vượt đèn đỏ, Đổng Học Bân đứng xa nhìn thấy Huyên di gặp nạn, vội vàng lao ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2848706/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.