🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 210: Bản sắc của Ma vương (2)

Chỉ 2 chữ đơn giản nhưng mang theo sát khí đẫm máu của quân nhân, vừa mới dứt lời đừng nói là Phùng Chương đang bị đè, mà ngay cả thị vệ của Phùng phủ cũng tái mặt. Nhất thời thị vệ Phùng phủ cũng quên luôn vừa rồi Phùng Chương nói đến cái gì, có mấy người muốn lao đến hộ chủ thế nhưng đối mặt với Yến Trì và cả câu nói 'Bất kính với Thánh thượng' của hắn thì điểm xúc động duy nhất cũng đã bị đè ép xuống. Chưa nói đến bọn họ có đánh lại mấy người Yến Trì mang đến này hay không, một tội danh lớn như vậy rơi lên đầu bọn hắn thì còn biết thế nào cho phải?

Phùng Chương có người bảo vệ, nhưng bọn hắn không có.

Phùng Chương cũng có chút hoảng hốt, thanh danh giết người không chớp mắt của Yến Trì hắn đã biết rõ, nếu như Yến Trì thật sự ở chỗ này đâm một thương đến đây thì hắn biết làm thế nào bây giờ?

"Ta không có! Ta không có bất kính với Thánh thượng!"

"Ngươi dám động đến ta, nếu như ngươi dám động đến ta, Thánh thượng nhất định sẽ trị tội ngươi!"

Yến Trì nghe thấy thế thì lại nhìn Phùng Chương giống như nhìn mấy thứ tôm tép nhãi nhép, rồi sau đó khóe môi hắn khẽ nhúc nhích nói ra 2 chữ, "Động thủ!"

Yến Trì vừa dứt lời, mấy người Bạch Phong từ sớm đã không nhịn nổi hiện tại dùng nắm đấm như mưa to gió lớn rơi lên trên người Phùng Chương, Từng đấm chạm vào thịt đều phát ra tiếng kêu trầm đục. Phùng Chương vốn là không thể tin được ban đầu còn cắn chặt răng không muốn kêu ra miệng, thế nhưng mới chưa được mấy cái đã nhịn không được, ngay lập tức hắn đau đớn mà chật vật kêu la.

Hắn vừa cố né tránh vừa nhìn về phía thị vệ Phùng phủ, "Các ngươi... các ngươi cứ trơ mắt nhìn chủ tử nhà mình bị đánh thế này? Các ngươi... đều là đồ phế vật..."

Phùng Chương không sai khiến được thị vệ của mình nên chỉ ôm đầu rồi tiếp tục mắng chửi, " Ngươi... hôm nay ngươi sẽ hối..."

Chữ 'hận' còn chưa kịp nói, thì Phùng Chương đã lo kêu đau. Hắn chưa bao giờ biết được bị đánh hội đồng lại đau đến như vậy.

Mới đánh chưa được bao lâu thì đã có hơn 10 Cấm vệ quân ở cửa cung nghe được động tĩnh liền vọt ra. Vừa đến trước mặt bọn họ lập tức hành lễ với Yến Trì. Vệ đội trưởng kia có chút lúng túng nhìn về phía Phùng Chương đã bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, "Thế tử Điện hạ, chỗ này là cửa cung, chỉ sợ... chỉ sợ..."

Yến Trì nhìn Phùng Chương vẫn đang bị đánh, "Đã biết sai chưa?" Phùng Chương ở phía xa xa đương nhiên không chịu nói ra. Thấy thế Yến Trì liền nói, "Tiếp tục!"

Bạch Phong lại giáng một cú đấm thật mạnh vào mặt Phùng Chương, vết máu lập tức tràn từ khóe môi hắn ra ngoài, ngay cả lỗ mũi cũng chảy máu!

" Ngươi sẽ... hối hận..."

" Ngươi cái đồ chó cái... nuôi dưỡng..."

Phùng Chương bị đánh co rút dưới đất, toàn thân hắn không có chỗ nào là không đau cả. Hắn vừa mắng chửi, vừa chắc chắn Yến Trì tuyệt đối sẽ không dám đánh cho hắn bị trọng thương. Nhưng hiện tại Cấm vệ quân đã ra rồi mà Yến Trì vẫn không hề có ý dừng lại khiến cho chút khí phách kia của Phùng Chương lập tức bị mài mòn. Hắn không biết liệu Yến Trì có thể thật sự đánh chết hắn không.

Toàn bộ thị vệ của Phùng phủ cực kỳ lo lắng nhìn Phùng Chương đã bị đánh đến không còn hình người, từ trước đến giờ đều là Phùng Chương dẫn bọn hắn đi đánh người khác. Toàn bộ trên dưới kinh thành, lớn là quan viên đệ tử, nhỏ là dân đen bá tánh, thậm chí Phùng Chương nhìn thấy ai khiến hắn không vui liền lập tức tìm người đó trút giận, vậy mà lần này lại chính Phùng Chương bị người ta đánh. Nhìn thấy trên mặt Phùng Chương đều là máu, những người khác vừa sợ hãi lại vừa không đành lòng mà cụp mắt xuống. Đột nhiên, có một người quỳ xuống đất, "Thế tử Điện hạ, cầu xin người ta cho chủ tử chúng ta đi."

Thấy một người quỳ xuống thì những người khác cũng quỳ theo, nhưng vẻ mặt Yến Trì không hề dao động, hắn vẫn im lặng không hề lên tiếng.

Tất cả mọi người đều biết, Yến Trì là muốn Phùng Chương đích thân mở miệng xin tha.

Tại hiện trường chỉ còn lại những tiếng đánh người khiến người nghe cực kỳ lo lắng, đột nhiên có một tiếng khóc lóc thút thít khẽ vang lên. Thị vệ Phùng phủ đưa mắt nhìn nhau, sau đó không thể tin được mà nhìn sang Phùng Chương, chủ tử nhà bọn họ bị đánh đến bật khóc rồi?

"Đừng... đừng đánh nữa..."

"Ta... Ta biết... rồi..."

Yến Trì vẫn ung dung trên lưng ngựa, "Phùng Thế tử là biết cái gì rồi hả?"

"Ta... Ta biết..."

"Ta biết sai rồi..."

Giọng nói ngắt quãng kèm theo tiếng thở không ra hơi, đợi đến khi Phùng Chương khó khăn lắm mới nói ra được câu này thì Yến Trì mới gật đầu. Mấy người Bạch Phong lùi lại một bước, cuối cùng thì Phùng Chương đã có cơ hội được thở.

Hắn hít sâu vào từng hơi, trên người đau đớn đến mức không thể động đậy, hai con mắt hắn đều bị máu che phủ. Đến lúc hắn đã cố sức để mở to được mắt ra rồi thì đã thấy Yến Trì cưỡi ngựa đến ngay bên cạnh hắn.

Yến Trì dùng trường thương lật đi lật lại người Phùng Chương như đang lật cá khô, hiện tại khuôn mặt Phùng Chương đã xanh tím sưng to lên rồi. Giọng nói Yến Trì dịu dàng hơn một chút, "Đại trượng phu, đã làm sai chuyện thì phải bị đánh, đây chính là đạo lý làm người."

Nói xong vẻ mặt Yến Trì cũng rất ôn hòa, "Trước kia ngươi là bá vương trong kinh thành chuyên làm xằng làm bậy, nhưng hôm nay ta đã trở về rồi, ngươi phải biết thay đổi tính tình đi thôi. Ngươi có biết tên tuổi của ta trong Sóc Tây quân không?"

"Ma... Ma vương..."

Phùng Chương chỉ hít vào mà không thở ra nổi, hắn nói mỗi một chữ thì khóe môi cũng trào ra một vệt máu. Dáng vẻ này đừng nói là thị vệ Phùng phủ, mà ngay cả đám Cấm vệ quân đứng đó nhìn cũng thấy đáng thương.

Phùng Thế tử coi trời bằng vung, chưa bao giờ phải chịu một kết cục như vậy.

Yến Trì khẽ gật đầu, "Ngươi có chữ 'vương', ta cũng có chữ 'vương', như vậy không tránh khỏi xung khắc. Phương pháp giải quyết chính là ngươi ráng học tập ngoan ngoãn một chút, chỉ để lại một mình ta có chữ 'vương' thôi. Ngươi thấy thế nào?"

Yến Trì hỏi Phùng Chương để thương lượng, đôi mắt Phùng Chương lại đẫm lệ mơ hồ nhìn lên vòm trời xám xịt.

"Ta... Ta biết rồi..."

Trong mắt Phùng Chương vừa có nước mắt vừa có nỗi hận, nhưng hắn biết, hiện tại lời này hắn không thể không nói.

Yến Trì ngồi thẳng người lên, trên mặt nở nụ cười hòa thuận, "Các ngươi, còn không mau mang Phùng Thế tử đi tìm đại phu?"

Nói xong Yến Trì lại nhìn Phùng Chương, "Hay là trực tiếp đưa ngươi vào cung tìm ngự y?"

Phùng Chương nheo mắt, hận ý trong mắt ngày một nồng đậm, "Được, được... Ta phải... Ta phải vào cung..."

Không có ai quản Yến Trì nên hắn mới vô pháp vô thiên ra tay độc ác. Nhưng hiện tại Phùng Chương chính là muốn dùng dáng vẻ này để vào cung, để cho Quý phi nương nương nhìn thấy, cũng để cho Hoàng thượng nhìn thấy...

Yến Trì vui mừng chỉ chỉ vào cửa cung, "Vẫn còn không mau khiêng người đi?"

Nghe thấy thế, thị vệ Phùng phủ vội vàng tiến đến, ngay cả nhóm Cấm vệ quân vừa rồi cũng tiến lên hỗ trợ. Phùng Chương trực tiếp bị 4 người cầm vào 2 tay 2 chân khiêng đi, vừa đi vừa đau đớn đến mức hít thở nặng nề.

Nhìn thấy cả đám người đi về hướng cửa cung, nụ cười trên mặt Yến Trì mới phai nhạt.

Mặc dù hắn vẫn có hứng thú nhìn Phùng Chương bị khiêng đi, nhưng vừa xuống ngựa hắn lại đi thẳng đến chỗ Tần Hoan.

Toàn bộ quá trình hôm nay, Tần Hoan, Phục Linh và Trình Hộ đều đứng bên cạnh chứng kiến.

Ban đầu lúc Yến Trì mới đến cứu giúp thì Phục Linh vẫn còn thấy cực kỳ cảm động, thế nhưng càng về sau không hiểu sao nàng càng nhìn thì càng sợ hãi. Thấy Yến Trì bước đến, Phục Linh lại lùi về sau theo bản năng, trên mặt Trình Hộ cũng tràn đầy vẻ lo lắng.

Chỉ có mình Tần Hoan là hơi bất đắc dĩ và lo lắng nhìn Yến Trì.

Trong lòng nàng biết chuyện ngày hôm nay, mặc dù Yến Trì tức giận thế nhưng cũng không cần thiết phải quang minh chính đại đánh Phùng Chương một trận đau đớn đến thế. Không chỉ như vậy, hắn lại còn chủ động đưa Phùng Chương vào trong cung.

Tiếp theo đây là cái gì đang chờ đợi Yến Trì? Cho dù Phùng Chương có không ra gì thì hắn vẫn đại biểu cho Thành vương và Tố Quý phi.

"Có bị sợ hãi không?" Yến Trì bước đến đằng trước Tần Hoan, vẻ mặt hắn hoàn toàn bình thường nhưng sự lo lắng đã tràn ngập đáy mắt.

Tần Hoan nhìn Yến Trì, từ lúc nàng quen biết hắn, mặc dù cũng biết đến tên tuổi Ma vương kia nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên nhìn hắn làm thế nào để 'hành hạ' người ta. Tuy là nàng cảm thấy Phùng Chương là cực kỳ đáng đời, nhưng nếu như không phải hôm nay chứng kiến thì có lẽ như nàng đã quên mất danh hiệu của Yến Trì rồi. Chẳng lẽ trong Sóc Tây quân hắn chính là như vậy?

Tần Hoan sâu sắc nhìn Yến Trì rồi lắc đầu, "Không có."

Yến Trì rất muốn đến gần nàng hơn nữa, nhưng bước chân vừa động thì hắn cũng tỉnh hồn lại, chuyển ngay thành thay đổi thế đứng thôi. Hắn khẽ cười, "Vậy thì tốt, bọn ta vừa luyện võ trong Tuần phòng doanh qua đây, vốn định đến quân doanh đóng bên thành Bắc xem thử."

Tần Hoan khẽ nói, "Hiện tại chắc là phải vào cung rồi."

Trong mắt Yến Trì có chút ý cười, "Không sao, ngươi về phủ trước đi, ta có vào cung hay không vẫn còn chưa biết, chắc vẫn nên theo kế hoạch cũ đến điểm đóng quân trước thôi."

Tần Hoan muốn nói lại thôi, nhưng chỗ này nhiều người như vậy, thật sự không thích hợp.

Tần Hoan gật đầu, nhún nhún người, "Hôm nay, đa tạ Điện hạ."

Yến Trì nhếch môi, hắn không nói gì nữa mà chỉ nhìn Tần Hoan lên xe ngựa.

Vừa lên xe thì Phục Linh lập tức trở nên phấn khích lại kèm theo căng thẳng, "Có thể tính là Thế tử Điện hạ giúp chúng ta báo thù rồi, tên Phùng Chương kia đúng thật là ác bác! Trước kia hắn đã hại không biết bao nhiêu người!"

Vừa dứt lời nàng lại nói tiếp, "Nhưng mà Thế tử Điện hạ đánh Phùng Chương rồi, liệu có bị..."

Ngay cả Phục Linh cũng biết việc này của Yến Trì rất mạo hiểm. Sự lo lắng trong lòng Tần Hoan lại tăng thêm một bậc.

Tần Hoan thở dài, "Hắn là Duệ Thân Vương Thế tử, không có việc gì đâu."

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại bất an, chính vì thế nên suốt dọc đường này không ai nói chuyện nữa. Đợi đến lúc xe ngựa về đến nơi, nàng lập tức xuống xe rồi tiến đến chủ viện, chuyện ngày hôm nay cũng cần phải báo với phu thê Tần Thuật một tiếng. Có như vậy, nếu như Yến Trì thật sự bị trách tội, Hầu phủ được lợi thì cũng sẽ không thể ngồi yên mặc kệ.

Nghĩ đến đây, Tần Hoan đi thẳng vào chủ viện, trong đó Hồ thị cũng đã chờ nàng sẵn rồi.

Vừa nhìn thấy Tần Hoan, Hồ thị lập tức kéo tay nàng, "Cuối cùng thì Hoan Nhi đã về rồi, vừa rồi người của Tả Thị lang Hộ bộ có đưa tin tức đến, nói là tiểu thư nhà bọn họ ngày mai không đến khám bệnh nữa."

Tần Hoan không đoán được việc này, tiểu thư nhà Tả Thị lang Hộ bộ kia có bệnh suyễn, vốn đã hẹn giờ Thân ngày mai đến xem bệnh, bởi vậy nên đêm qua Tần Hoan đã chuẩn bị sơ qua rồi. Vậy mà hôm nay vì sao lại bảo là không đến nữa?

Tần Hoan ngẩn người, nàng hỏi lại, "Vì sao lại thế?"

Hồ thị cười khổ, "Trưởng bối trong tộc của nàng ta qua đời."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.