🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 200: Gặp lại Yến Trì (1)

"Mua chuộc nội gián? Giấu kín vật chứng?"

Giữa tiếng bàn tán, Yến Hoài nhíu chặt mày lại.

Yến Triệt gật đầu, "Đúng vậy, nha sai đó đã bị bắt lại và hiện giờ còn giam lại trong nhà lao của nha môn. Hắn đã hoàn toàn nhận tội, Trịnh Phủ doãn dẫn người đến chỗ ngủ của hắn tìm được mấy vật chứng quan trọng. Chính bởi như vậy nên mới phá được vụ án này."

Vẻ mặt Yến Hoài lập tức nặng nề, trước mặt quần thần chắc chắn Yến Triệt sẽ không dám nói bậy. Mà đường đường dưới chân thiên tử, trong nha môn phủ Lâm An mà lại sinh ra chuyện như vậy. Người đứng sau màn này có thể làm như vậy thì có thể nói là ý đồ quá mức rõ ràng rồi.

Sắc mặt Yến Hoài càng lúc càng xấu, "Con đứng lên trước đi, vụ án này nếu đã được phá rồi thì coi như con và Trịnh Phủ doãn cũng đã lập công." Nói xong ông xoay người lại nhìn Viên Khánh, "Gọi Trịnh Bạch Thạch vào đây, nếu như đã phá án rồi thì cũng không vội báo cáo làm gì, tối nay là đại yến Giao thừa, cứ dự yến đã rồi nói sau."

Yến Triệt đứng dậy quay về chỗ ngồi của mình, Yến Hoài cũng hất hất cằm ý bảo hắn ngồi xuống sau đó mới nói, "Kẻ mua chuộc nha sai rõ ràng là muốn ngăn cản điều tra ra chân tướng vụ án. Nếu như đã bắt được nha sai đó thì phải thẩm vấn thật kỹ cho Trẫm, xem xem là kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy."

Yến Triệt chắp tay gật đầu, "Vâng, nhi thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng."

Nói xong thì ngoài cửa điện cũng xuất hiện một bóng người, chính là Trịnh Bạch Thạch, ông ta mặc quan phục màu tím đỏ, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, vừa nhìn đã biết mấy hôm nay ông ta rất lao lực vất vả. Nhận được mệnh lệnh của Hoàng đế, trên tay Trịnh Bạch Thạch cầm một tập hồ sơ bước nhanh vào cửa điện rồi lập tức đi đến bên dưới chủ vị hành một đại lễ.

"Vi thần bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Hoàng hậu, bái kiến Thái tử Điện hạ."

Yến Hoài khẽ cười, "Trịnh khanh mau đứng lên, hôm nay là đêm Giao thừa, ái khanh vất vả rồi."

Trịnh Bạch Thạch đứng dậy, "Vi thần không dám nhận từ vất vả, vụ án này đã kéo dài quá lâu, nếu như không thể nào phá án thì sẽ khiến cho Hoàng thượng bất an. Như vậy Thái tử Điện hạ và vi thần sẽ rất áy náy trong lòng, hiện tại cuối cùng thì đã phá được án trước năm mới, coi như là có câu trả lời thích đáng cho người nhà của những người đã khuất rồi." Nói xong ông nâng tập hồ sơ lên qua đỉnh đầu, "Hoàng thượng, toàn bộ manh mối và khẩu cung của người làm chứng của vụ án này đều ở đây."

Yến Hoài gật đầu, ý bảo Viên Khánh đến nhận lấy. Viên Khánh bước xuống bậc thang nhận lấy tập hồ sơ còn Yến Hoài lại nói tiếp, "Cụ thể thế nào lát nữa chúng ta nói sau, hiện tại là cung yến đêm Giao thừa, nếu ngươi đã phá xong án thì liền thả lỏng tinh thần mà dự yến đi, dù sao thì vẫn phải đón năm mới."

Nói xong ông lại nhìn thoáng qua Viên Khánh, "Ban rượu..."

Viên Khánh nghe vậy lập tức tuân lệnh, tự mình đi xuống dưới dẫn Trịnh Bạch Thạch ngồi vào vị trí, sau đó lại sai người bê một bầu rượu ra đưa cho Trịnh Bạch Thạch. Trịnh Bạch Thạch ngồi xuống, đầu tiên nâng ly kính Hoàng đế một lý, sau đó mới hàn huyên với mọi người.

Trên chủ vị, Phùng Linh Tố nói, "Chúng mừng Hoàng thượng, chúc mừng Thái tử Điện hạ, vụ án này được phá thì dân chúng không cần phải hoang mang lo sợ nữa rồi, có thể yên tâm đón năm mới..."

Hồ sơ Trịnh Bạch Thạch đưa lên đang nằm trong tay Yến Hoài, nghe Phùng Linh Tố nói câu này thì trên mặt Yến Hoài cũng nở một nụ cười mãn nguyện, "Nói ra thì mấy tháng cuối năm này Trẫm cũng đã nhận được không ít tin tốt trong chuyện hình ngục rồi."

Nghe thấy thế Triệu Thục Hoa liền nói, "Hoàng thượng là muốn nhắc đến vụ đại án cướp vàng ròng năm đó?"

Yến Hoài gật đầu, "Đúng vậy, vụ án đó đã để treo hơn 10 năm, không ngờ là năm nay lại phá giải được."

Lúc này vẻ mặt Yến Kỳ cũng khôi phục lại bình thường, nghe thấy thế liền tiếp lời, "Nghe nói là Yến Trì cùng với Tri phủ Dự Châu cùng phá?"

Hai chữ 'Yến Trì' vừa nói ra thì trong mắt Tần Hoan cũng lóe lên một tia sáng. Nàng nghe thấy Yến Hoài tiếp tục cười nói, "Đúng vậy, ngày trước chỉ biết hắn quen đánh giặc mà thôi, nhưng lần này mới biết được hóa ra hắn đối với chuyện hình ngục lại như cá gặp nước. Vốn là ở Cẩm Châu đã phá được một án rồi, đến Viên Châu và Dự Châu lại phá được 2 vụ án nữa, đại án cướp vàng ròng này chính là một trong số đó."

Phùng Linh Tố nghe thấy thế liền cười nói, "Trì Thế tử có năng lực như vậy, Hoàng thượng lại tìm được một người có thể phân ưu rồi."

Câu này của Phùng Linh Tố cực kỳ hợp với suy nghĩ của Yến Hoài. Ông lập tức nói, "Trẫm cũng muốn giữ hắn lại trong triều để hỗ trợ, thế nhưng hắn từ nhỏ đã theo phụ vương mình lên chiến trường, Trẫm chỉ sợ hắn không quen."

Phùng Linh Tố bật cười, "Sao có thể không quen được chứ? Nói ra thì Trì Thế tử được Duệ Thân Vương dạy dỗ cực tốt, tuổi còn nhỏ đã ra chiến trường nhiều năm như vậy. Có điều thần thiếp làm mẫu thân nhiều năm, nhìn thấy Trì Thế tử như vậy cũng có chút đau lòng cho hắn, tất cả đều là hài tử của Hoàng gia, chỉ có hắn từ nhỏ lớn lên ở Sóc Tây quân, không thể nói không gian khổ được. Nếu như mẫu thân của hắn còn sống thì... haizz..."

Phùng Linh Tố chỉ nói mấy câu đơn giản nhưng Yến Hoài lại nhíu chặt lông mày.

Triệu Thục Hoa liền nói, "Nam nhi chinh chiến sa trường bảo vệ quốc gia chính là chí khí của bậc đại trượng phu. Yến Trì cha truyền con nối, thật sự cũng không sao cả." Dứt lời bà lại nói tiếp, "Chẳng qua hiện nay thế cục trên Tây Bắc ổn định, chỉ có mình Duệ Thân Vương ở đó cũng ổn thỏa rồi. Nếu như Yến Trì có thể phân ưu với Hoàng thượng trong chuyện hình ngục thì lưu lại kinh thành đúng là không thể tốt hơn."

Triệu Thục Hoa vừa dứt lời thì Yến Trăn mở to mắt nhìn Yến Hoài, "Phụ hoàng, sao giờ còn chưa thấy Trì ca ca?"

Yến Trăn hỏi như vậy thì Yến Hoài liền cười nói, "Buổi chiều nay hắn đã vào cung rồi, đến gặp ta xong thì qua bên Thọ Khang cung thăm tổ mẫu của con. Tổ mẫu con đã nhiều năm không gặp hắn rồi, lúc thì coi hắn như Duệ Thân Vương, lúc thì coi hắn như Yến Ly, thật sự không để hắn rời đi."

Yến Trăn cười thật tươi, "Vậy dự yến tiệc xong con cũng phải đến thăm tổ mẫu!"

Yến Hoài tràn đầy cưng chiều nhìn Yến Trăn, "Được, cùng đón Giao thừa với tổ mẫu con đúng là cực kỳ tốt."

Yến Trăn gật đầu đồng ý, Yến Hoài lại suy nghĩ giây lát xong đột nhiên như nhớ đến cái gì rồi nói, "Nói đến đây thì trẫm lại nhớ đến một người khác."

Triệu Thục Hoa nhìn Yến Hoài, "Hoàng thượng nghĩ đến ai?"

Hoàng đế Hoàng hậu nói chuyện, quần thần nữ quyến bên dưới đều một mực yên lặng, vừa dùng bữa vừa chăm chú lắng nghe. Ban đầu nghe được Yến Trì thì mọi người không khỏi khẽ bàn tán mấy câu rồi sau đó nghe được câu này của Yến Hoài thì ai nấy cũng đều nghi hoặc.

Phùng Linh Tố đảo mắt, "Chẳng lẽ Hoàng thượng nhớ đến Di Thân Vương?"

Những Thân vương đồng lứa với Hoàng đế Đại Chu hiện tại, ngoại trừ Dụ Thân vương ở Dự Châu, Duệ Thân Vương trong quân ở Tây Bắc thì còn có một vị Di Thân vương. Nhưng vị Di Thân vương này lại có lòng hướng Phật, quanh năm đi vân du ở bên ngoài để bái Phật, từ sớm đã không định cư ở kinh thành rồi.

Phùng Linh Tố lên tiếng thay cho Yến Hoài, sự thật chứng minh bà ta cũng cực kỳ thấu hiểu Yến Hoài. Bà thấy Yến Hoài vừa nói đến Yến Trì và Duệ Thân Vương thì liền nghĩ đến Di Thân vương chẳng qua cũng là bình thường. Bà nở nụ cười tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ được Yến Hoài lại nhìn nàng lắc lắc đầu, "Tố Nhi, lần này nàng đoán sai rồi."

Nói xong Yến Hoài đảo mắt nhìn sang phía nữ quyến, "Cửu cô nương Tần phủ đã đến chưa?"

Câu hỏi bất ngờ này trực tiếp khiến cho Tần Hoan không phản ứng kịp, phải để cho Tần Triều Vũ đụng đụng vào tay nàng mấy cái.

Tần Hoan hoàn hồn lại, nàng đứng dậy theo bản năng.

Vừa đứng lên thì những người không biết Cửu cô nương Tần phủ là ai đều quay sang nhìn Tần Hoan.

Tần Hoan chau mày, không biết Hoàng thượng đây là có ý gì. Nàng vẫn còn đang mải suy nghĩ xem Yến Trì có đến đây hay không, ban nãy nghe được lời Ngũ Công chúa nói thì mới biết Yến Trì đi đâu cho nên tâm hồn nàng hơi bay đi xa, không ngờ là Yến Hoài lại trực tiếp hỏi đến nàng!

"Cửu cô nương, Hoàng thượng gọi ngươi đấy..."

Đại khái nhìn thấy Tần Hoan có vẻ như còn đang mơ hồ nên Viên Khánh đang đứng bên cạnh Yến Hoài mới cười cười rồi nhắc khéo một câu.

Tần Hoan vội vàng cụp mắt rồi đi mấy bước đến trước chủ vị, lúc này người ở 2 bên cạnh bình phong đều nhìn thấy được nàng. Ngay lập tức tiếng thì thầm bàn tán liền vang lên, có người không biết nàng, có người mơ hồ biết. Mà cho dù có biết hắn không thì có thể được Hoàng đế đích thân hỏi đến trên đại yến thì cũng không phải là việc bình thường. Hiện tại Hoàng hậu và các vị phi tần cho đến quần thần và nội quyến tôi tớ thì ai nấy cũng đều chăm chú nhìn về phía Tần Hoan. Vừa nhìn thấy thì đáy mắt tất cả mọi người đều có vẻ kinh ngạc.

Từ lúc nào mà trong kinh thành lại có một vị tiên tử hạ phàm thế này?

Đám người quyền quý trong kinh thành có vô số cách để xã giao và vui chơi, hoặc là tiệc trà, hoặc là họp thơ hay thăm qua vườn tược. Chính bởi như vậy, nữ nhi nhà ai giỏi làm thơ, nữ nhi nhà ai xinh đẹp, nữ nhi nhà ai thích nói xấu bịa đặt... mọi người đều biết rõ.

Phàm là trong vòng tròn quyền quý này không có ai mà không quen biết lẫn nhau, mọi người chỉ biết trong Tần thị có Tần Triều Vũ, cũng không biết vị Cửu cô nương Tần phủ này dung mạo lại còn xuất chúng hơn rất nhiều so với Tần Triều Vũ...

Vô số ánh mắt khác nhau rơi lên trên người Tần Hoan. Từ bàn cách bậc thang dẫn lên chủ vị khoảng hơn mười bước chân, Tần Hoan đi từng bước một trầm ổn đoan trang, đừng nói ánh mắt của nhiều người như vậy mà ngay cả uy nghiêm của Hoàng gia nàng cũng không khiếp sợ.

Áo choàng trắng trên người nàng vẫn chưa gỡ xuống, hiện tại ánh đèn trên chủ vị rất sáng rõ cho nên nàng càng trở nên nổi bật trông hệt như một đóa hoa dưới mặt trăng. Tóc nàng chỉ búi lên một nữa, có 3 cái trâm cài bằng ngọc xanh nghiêng nghiêng xuyên vào giữa búi tóc, mặc dù đối diện với những người tôn quý bậc nhất trong thiên hạ thì sống lưng nàng vẫn luôn thẳng đứng không tự ti cũng không kiêu ngạo. Lại nhìn vào khuôn mặt của nàng, mọi người kinh ngạc khi phát hiện ra ngũ quan nàng tinh xảo đến thần kỳ, nếu như chỉ nói đẹp thôi thì chưa đủ, đây chẳng qua mới chỉ là một tiểu cô nương mới 16-17 tuổi mà khí chất của nàng hoàn mỹ và thanh cao như điêu khắc ra từ một khối ngọc quý.

Khoảng cách đến chủ vị ngày một gần, bước chân Tần Hoan cũng không hề căng thẳng hay khiếp sợ, mọi người có thể thấy đại khái thần thái nàng tĩnh lặng như hoa lan, ổn định như tùng trúc, giống như núi có sập xuống thì mặt nàng cũng không đổi sắc. Hai tay nàng đặt trước người, quyến rũ hài hòa, tự nhiên và quý phái, mặc dù áo choàng trắng che đi bộ váy áo rực rỡ bên trong thế nhưng cũng không đủ để che đi vẻ ung dung thản nhiên toát ra từ trong xương tủy của nàng. Trên toàn điện ánh đèn rạng rỡ sáng ngời, y phục của Tần Hoan tung bay như tiên tử mỗi khi nàng bước đi, cả người nàng tràn đầy năng lượng cứ như gió tuyết đang âm thầm bao vây nàng vậy. Chỉ mấy giây phút đó thôi mà Yến Kỳ ngây ngẩn cả nười, Phùng Linh Tố và Triệu Thục Hoa đều nheo mắt, ngay cả Yến Hoài cũng tràn đầy kinh ngạc. Còn Yến Triệt thì lại dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn sang Tần Hoan.

"Dân nữ Tần Hoan, bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Hoàng hậu nương nương." Tần Hoan quỳ xuống đất hành một đại lễ, giọng nói nàng lanh lảnh như tiếng châu ngọc va vào nhau.

Yến Hoài nhìn Tần Hoan giây lát sau đó nụ cười càng tươi hơn, "Lúc Viên Khánh hồi cung vào giờ Ngọ hôm nay thì cũng đã nói với Trẫm Cửu cô nương Tần phủ sắc đẹp phi phàm, Trẫm còn có chút hoài nghi, hiện tại thấy rồi lại biết lời Viên Khánh nói quả thật không phải là giả."

Nói xong Yến Hoài lại cười cười, "Đứng dậy, đứng dậy đi, Thái Trưởng Công chúa căn dặn Trẫm phải đối xử thật tốt với con, cũng không dám để con quỳ quá lâu."

Tần Hoan vội nói, "Đa tạ Hoàng thượng." Sau đó nàng đứng dậy.

Tần Hoan đứng đoan đoan chính chính, đầu hơi cúi xuống, vẻ mặt cung kính.

Triệu Thục Hoa kinh ngạc, "Con bé chính là cháu gái nuôi mà Thái Trưởng Công chúa thu nhận ở Cẩm Châu sao?" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.