🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 189: Người của ta (2)

Tấm vải che thi thể được vén lên, một thi thể toàn thân xanh tím, hai trong mắt lồi ra khỏi khuôn mặt, ngực bụng sưng phồng cực độ liền lộ ra trước mặt mọi người. Trên thi thể vẫn mặc một lớp y phục nữa, mặc dù vậy thế nhưng cũng đã căng phồng đến mức không nhìn ra những đặc trưng của nữ tử nữa rồi. Tần Hoan chau mày tiến đến, Tần Diễm lại cảm thấy bữa sáng mình vừa mới ăn xuống đang chạy loạn trong dạ dầy muốn phun ra ngoài rồi.

So sánh với thi thể sưng to xấu xí kia thì toàn thân áo trắng của Tần Hoan càng giống nhành lan cây quế. Mọi người nhìn thấy thế liền nghĩ thầm, đối diện với hoàn cảnh như vậy nếu Tần Hoan không nôn ra thì ít nhất cũng sẽ thấy ghê tởm mà do dự không tiến lên nữa, thế nhưng không ngờ mặt mày Tần Hoan lại hoàn toàn bình tĩnh, trên mặt nàng cũng không để lộ ra bất cứ thái độ khinh bỉ hay ghét bỏ nào.

Phương bá liền nở nụ cười hiền lạnh, có vẻ như cực kỳ hài lòng với biểu hiện của kẻ hậu sinh trẻ tuổi là Tần Hoan này, vì thế ông đặt tấm vải phủ sang bên cạnh rồi mới mở rương gỗ nhỏ ra.

Tần Hoan gật đầu cảm tạ Phương bá, nàng tự mình lấy ra 2 viên Tô hợp hương trong tay áo ra rồi ngậm vào mồm, sau đó lại lấy hương khử thối ra đưa cho Triển Dương, "Cảm phiền Triển bổ đầu giúp ta đốt lên..."

Mặc dù Triển Dương trông khí vũ hiên ngang, nhìn qua không hề thích cười thế nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc nói ít làm nhiều. Hắn thấy thế, nhìn thoáng qua hương trừ thối trong tay Tần Hoan rồi mới nhận lấy rồi mang ra góc tường đốt cháy.

Mùi hương bay lên, quả nhiên mùi vị trong phòng cũng thay đổi không ít.

Phương bá khẽ cười, "Vị tiểu công tử này lại còn biết y thuật..."

Tần Thuật cười nói, "Đúng vậy, hắn không học nghiệm thi, chỉ dựa vào y thuật để nghiệm thi mà thôi."

Phương bá gật đầu, lùi sang đứng ở bên cạnh. Ông đã làm ngỗ tác lâu năm trong phủ Lâm An thì đương nhiên cực kỳ tự tin đối với tay nghề của mình. Hiện tại an bài người khác đến nghiệm thi, nhưng ông lại hoàn toàn không hề có thái độ không vui nào cả, ngược lại vẫn luôn hiền lành quan sát xem Tần Hoan có thể nghiệm ra được cái gì.

Tần Hoan vén tay áo lên, rồi lại lấy ra một cặp bao tay, đeo lên xong xuôi thì mới mở rương của Phương bá ra. Nàng nhìn một lát, lấy ra một con dao nhỏ cùng với một bàn chải lông, sau đó nghiêng người cúi xuống bắt đầu kiểm tra cẩn thận thi thể đã sưng phồng xanh tím này.

Vừa kiểm tra Tần Hoan vừa hỏi, "Xin Triển bổ đầu nói một chút về nơi phát hiện ra xác nạn nhân, cùng với tình hình khi đó của người chết."

Triển Dương cau mày, hắn liếc nhìn Trịnh Bạch Thạch một cái theo bản năng, Trịnh Bạch Thạch cười gật đầu thì hắn mới lên tiếng, "Nạn nhân đầu tiên này, được phát hiện bên dưới trụ cầu bắc qua sông Ngọc Thủy ở thành nam. Nơi đó cực kỳ hẻo lánh, người đi đường có đứng ở trên cầu thì cũng không nhìn thấy, cần phải leo lên rào chắn ở ven sông thì mới có thể thấy được. Đến báo quan là một người làm nghề chèo thuyền hoa chở khách đi du ngoạn trên sông Ngọc Thủy. Lúc bọn ta đến thì nạn nhân đã chết, về sau điều tra thì biết nàng là Nhị cô nương của nhà họ Trương ở thành Nam. Người nhà nói buổi tối hôm trước nàng ra ngoài đi mua dấm, sau đó không thấy về nữa, ngày hôm sau định đi báo quan thì quan phủ đã tìm đến trước rồi."

Giọng nói Triển Dương to rõ, gằn từng tiếng một không nhanh không chậm. Tần Hoan vừa nghe Triển Dương nói chuyện vừa kiểm tra từ đỉnh đầu cho đến ngực, đợi đến khi Triển Dương nói xong rồi thì nàng lại không hỏi gì thêm mà nhìn chằm chằm vào y phục che bên trên thi thể, sau đó nàng lại đảo mắt từ chỗ ngực bụng phồng lên cho đến bắp đùi. Ánh mắt nàng bình tĩnh, đợi sau khi xem xong thì lại dùng bàn chải quét quét những mảng mốc xanh mọc lên ở mặt ngoài thi thể xuống rồi sau đó mới cẩn thận đánh giá vết thương ngoài da.

Động tác của nàng lưu loát, 2 tay cực kỳ ổn địn, giống như một thợ thủ công đang điêu khắc ngọc thạch vậy. Nhìn dáng vẻ này của nàng, Triển Dương liền nhíu chặt lông mày, còn Tần Thuật và Trịnh Bạch Thạch ở bên vẻ mặt cũng cực kỳ phức tạp. Tần Diễm rất muốn xem nhưng lại không dám nhìn nhiều, mà không biết thế nào đột nhiên hắn lại cảm thấy Tần Hoan này khác hoàn toàn với ngày thường, vẻ trầm tĩnh nghiêm nghị hiện tại của nàng khiến cho trong lòng hắn có chút ớn lạnh. Một cô nương gia, ngay cả thi thể đáng sợ như vậy lại không sợ, vậy thì trên đời này nàng còn biết sợ cái gì nữa không?

Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của mọi người. Chờ đợi đến đáng sợ như vậy khoảng 1 khắc sau Tần Hoan mới đứng thẳng người lên. Trên trán nàng đã hơi toát mồ hôi, thế nhưng khi nàng vừa lên tiếng thì giọng nói của nàng cũng lạnh lùng nghiêm trang, "Có một vết thương hình bán nguyệt trên cổ nạn nhân, cộng thêm hiện tượng xuất huyết nghiêm trọng dưới da. Ngoài ra trong giác mạc nạn nhân cũng có một chút điểm xuất huyết, đủ để thấy nạn nhân là bị hung thủ bóp cổ cho đến hít thở không thông mà chết. Còn nữa, ở mông, lưng, đằng sau cẳng chân, đằng sau gót chân nạn nhân đều có vết bầm tím, chắc hẳn lúc giết người hung thủ đã kéo lê nạn nhân đi..."

Nói xong Tần Hoan nhìn về phía Triển Dương, "Triển bổ đầu có tìm thấy vật gì khác ở hiện trường gây án không?"

Triển Dương lắc đầu, "Không hề!"

Tần Hoan gật đầu, "Lúc ấy Triển bổ đầu chỉ điều tra xung quanh sông Ngọc Thủy?"

Triển Dương gật đầu, "Đúng vậy, sau khi phát hiện ra có người chết thì chúng ta ngay lập tức đã điều tra xung quanh sông Ngọc Thủy, thế nhưng không phát hiện bất cứ vật gì khả nghi cùng với đồ vật của nạn nhân. Lúc chúng ta đến nhà nàng hỏi thì phụ thân nàng nói nàng cầm một cái hũ sành của gia đình ra ngoài mua giấm lúc chạng vạng tối. Thế nhưng bọn ta tìm kiếm ở khắp nơi lại không hề phát hiện ra cái hũ sành đó đâu."

Tần Hoan lập tức lên tiếng, "Bởi vì chỗ mà nạn nhân bị giết không phải ở bờ sông Ngọc Thủy."

Triển Dương chau mày, "Dựa vào đâu để thấy?"

Tần Hoan quay đầu nhìn thoáng qua vết thương trên thi thể đã sắp bị thi ban bao trùm, "Toàn bộ vết thương trên người nạn nhân, chỉ có vết thương ở cổ là dưới da có tình trạng xuất huyết nghiêm trọng, còn các vết bầm tím khác trên khắp thân thể nạn nhân, kể cả ở trong bắp đùi thì hoàn toàn không thấy xuất huyết dưới da. Điều này đủ để chứng minh những vết thương này gây ra sau khi nạn nhân đã chết đi, mà nạn nhân sau khi chết mới bị hung thủ cưỡng hiếp. Mà có khả năng rất lớn hung thủ ban đầu là bóp chết nàng, sau đó mới mang đến dưới trụ cầu bên sông Ngọc Thủy."

Triển Dương sửng sốt, "Chỉ như vậy liền có thể quyết định vết thương gây ra trước hay sau khi chết sao?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy!"

Triển Dương nhìn sang Phương bá, nụ cười trên mặt Phương bá cũng tiêu biến, lông mày ông hơi nhíu lại, "Cách nói này trước đây ta cũng đã được xem qua, thế nhưng lại không biết như thế là đúng hay sai..."

Tần Hoan liền nói, "Điều này rất đơn giản, nếu hiện tại Phương bá rạch một dao lên trên thi thể thì chắc chắn sẽ không chảy máu. Con người khi còn sống thì miệng vết thương mới có thể khép lại, còn người chết thì không, kể cả có chảy máu thì cũng không giống với lúc còn sống."

Nói xong Tần Hoan lại nhìn về phía Triển Dương, "Triển bổ đầu còn tìm kiếm ở chỗ nào nữa?"

Triển Dương trả lời, "Còn tìm ở xung quanh gia đình của vị cô nương này nữa, cùng với tiệm gạo mà nàng muốn đến mua dấm. Thế nhưng hôm đó tiệm gạo kia đóng cửa, chủ tiệm ra khỏi thành để nhập hàng, chính là đi vào 2 ngày trước, đến tận 2 ngày sau mới trở về, cũng không có thời gian gây án. Như vậy chúng ta cũng không biết rốt cuộc là cô nương này đi chỗ nào, ở cách tiệm gạo xa hơn một chút chúng ta cũng có hỏi qua, thế nhưng không ai nhìn thấy cô nương này cả. Sau đó chúng ta liền không có manh mối gì nữa cả..."

Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Nếu là vừa chết thì thi thể sau khi bị thương vẫn chảy máu, thế nhưng ngươi nhìn xem mấy vết bầm này, dưới da không hề có vết bầm tím nào. Ta đoán cô nương này ban đầu bị bóp cổ chết, sau đó bị giấu ở đâu đó, đợi đến đêm khuya yên tĩnh rồi hung thủ mới đưa nàng đến bên bờ sông Ngọc Thủy. Vết bầm này..."

Tần Hoan nói xong lại cẩn thận cúi đầu xuống nhìn, "Trông như là bị kéo rồi ném lên trên bậc thang."

Tần Hoan nói xong lại lắc đầu, "Thời gian quá lâu, thi thể mục nát cùng với vết thi ban và mốc xanh bao phủ, ta nhất thời cũng không thể khẳng định được." Nói xong nàng quay sang cỗ thi thể thứ 2, "Chờ nghiệm xong mấy thi thể tiếp theo rồi nói."

Lần này Tần Hoan tự mình vén vải che ở thi thể thứ 2 lên, bên dưới cũng chính là một thi thể nữ tử đã sưng phồng. Tần Hoan quan sát từ trên xuống dưới giây lát rồi cũng bắt đầu nghiệm thi y như với cỗ thi thể đầu tiên. Toàn bộ quá trình nàng không hề nhìn Tần Thuật và Tần Diễm một cái mà chỉ đắm chìm ở trong thi thể và chi tiết vụ án. Một lát sau nàng lại nói, "Mời Triển bổ đầu bắt đầu nói một chút."

Qua một lúc quan sát thì hiện tại Triển Dương đã không dám có lòng khinh thường với Tần Hoan, hắn trầm giọng nói, "Cỗ thi thể thứ 2 được phát hiện ra ở một tòa dân trạch bỏ hoang ở rìa Tây Nam thành. Tòa nhà đó 10 năm trước có một người góa vợ ở tại, sau đó hắn chết rồi tòa nhà liền bỏ hoang, đến hiện tại thì tòa nhà đó cũng hoang tàn đổ nát rồi. Thi thể là do một người tuần đêm gõ mõ điểm canh phát hiện. Người tuần đêm đó nuôi một con chó, chó ngửi được mùi thì chạy vào, thế mới thấy có thi thể bên trong."

"Nhà nạn nhân ở trong thành, hướng Tây Nam, trong nhà chỉ có một mẫu thân lớn tuổi và huynh trưởng. Lúc chúng ta tìm đến nhà nàng thì lão mẫu nói là nàng đi đưa cơm tối cho huynh trưởng học nghề ở một tiệm thuốc bắc trong thành Nam vào chạng vạng tối. Sau khi nàng ra ngoài liền không thấy quay về nữa, về sau huynh trưởng nàng nói đúng là nàng đã đưa cơm đến rồi một mình quay về nhà. Hắn ở lại tiệm thuốc bắc trông tiệm nên cả đêm không về, đến sáng sớm hôm sau quay về mới biết được muội muội mình mất tích, sau đó nữa thì mới biết tin dữ."

Triển Dương nói xong thì Tần Hoan cũng không có phản ứng gì, bởi vậy hắn dứt khoát nói tiếp, "Chỗ xảy ra án mạng, phương hướng hoàn toàn ngược lại với nhà nàng và tiệm thuốc bắc của huynh trưởng nàng ấy. Chúng ta đoán nàng đang trên đường về thì bị hung thủ trói lại mang đi, hoặc là người nàng quen biết dẫn đến một chỗ khác sau đó mới giết hại. Bao gồm cả nạn nhân đầu tiên, chúng ta đều tra xét đến người mà nạn nhân quen biết, thế nhưng phát hiện ra nam tử mà các nàng quen biết rất ít, bình thường cũng không phải người sẽ lén đi nơi khác cùng với nam tử."

Triển Dương nghĩ nghĩ một lúc lại nói tiếp, "Sau khi vị cô nương này chết, chúng ta liền suy đoán liệu có phải bị cùng một người sát hại hay không, về sau cũng điều tra ra phạm vi rất lớn, bắt được mấy người khả nghi thế nhưng cuối cùng đều đã chứng minh được không phải hung thủ. Ban đầu chúng ta chỉ cho rằng có 2 vụ án này là thôi, không ngờ nửa tháng trước lại chết thêm một người."

Triển Dương không nhanh không chậm nói đến chỗ này, Tần Hoan cũng vừa lúc kiểm tra xong cỗ thi thể thứ hai, tốc độ của nàng nhanh hơn ban nãy một chút. Sau khi nàng kiểm tra xong thì phủ vải che lên trên thi thể rồi quay sang thi thể thứ 3.

Vải che vén lên, một cỗ thit hể hơi tươi mới hơn xuất hiện trước mặt mọi người.

Hiện tại đã vào đông, mà chỗ này đã chuẩn bị sẵn rất nhiều chậu nước đá, dưới nhiệt độ cực thấp thì đã có thể giảm bớt được thời gian thi thể phân hủy. Hai cỗ thi thể trước bởi vì thời gian quá dài cho nên không tránh được mục nát, chỉ có thi thể phát hiện gần đây nhất vẫn còn chưa sưng phù. Mặc dù vậy, thi ban màu tím đầy người cùng với mốc xanh cũng đủ khiến cho người ta phải thấy ghê người.

Tần Hoan thở ra mấy hơi, sau đó lại khom người xuống kiểm tra cẩn thận từng vết thương trên người nạn nhân.

Bởi vì cỗ thi thể này không tính là mục rữa quá nghiêm trọng cho nên Tần Hoan kiểm tra đặc biệt cẩn thận.

Triển Dương thấy thế liền nói luôn, "Nạn nhân được phát hiện bên trong một con hẻm tối ở cách cổng thành không xa. Con hẻm đó có rất ít người qua lại, mỗi ngày chỉ có Dạ Hương phụ đi thu thập dạ hương* thì mới đi qua đó vào sáng sớm, người chết chính là do Dạ Hương phụ đó phát hiện ra. Hai nạn nhân trước đây một người nhà ở thành Nam, một người nhà ở rìa Tây Nam thành, nhưng nạn nhân thứ 3 này lại không phải người trong thành, mà là ở Hách gia thôn bên ngoại thành Lâm An. Ngày đó nàng vào trong thành chọn mua hàng Tết, thế nhưng một đi không trở lại. Ngay từ đầu bọn ta chỉ điều tra thân phận của nàng ở trong thành, thế nhưng sau khi nàng chết được 3 ngày thì người trong nhà đến báo quan chúng ta mới biết được thân phận của nàng."

(*) thu Dạ hương: tiếng lóng nói mấy người đi thu gom phân.

"Ba nạn nhân này có điểm chung nào không?" Tần Hoan chợt hỏi.

Triển Dương trả lời, "Có 2 người 16 tuổi còn một người 17 tuổi, dung mạo bình thường bậc trung, gia cảnh cũng chỉ là nhà bình thường. Nếu nói đến dung mạo, tính cách, cách ăn mặc thì đều không có điểm chung nào cả. Nhưng có một điều trùng hợp chính là cả 3 vị cô nương này đều đã định thân, lúc phát hiện ra điểm này chúng ra nghĩ đến cực kỳ có khả năng chính là người quen, oán hận cô nương sắp cưới gả nên mới gây án. Bởi vì 3 hộ gia đình này đều không quen biết nhau, với một người xa lạ thì cũng không có khả năng biết được cô nương nhà người ta đã định thân hay chưa. Cho nên chúng ta lại tra xét đến điểm khác, thế nhưng cũng không tìm ra được người nào quen biết cả 3 hộ gia đình này cả. Đặc biệt là nạn nhân thứ 3 này, nhà nàng ở ngoại thành, cũng không phải ngày nào cũng vào thành Lâm An, mà sau khi tra hỏi thì cũng biết căn bản trong thành Lâm An cũng không có người nào mà gia đình nàng quen biết cả. Theo lý mà nói thì hung thủ không có nhiều cơ hội thăm dò thói quen hàng ngày của nàng sau đó xuống tay..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.